Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 70: Ý Nghĩa Của Hoa Quỳnh





11/ 08/ 3049
- Thưa Phu nhân\, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi ạ.
Sau khi cô và mấy người Tống Hy Khả ngồi nói chuyện một lúc thì một nữ hầu từ phòng ăn đi đến, cúi đầu trước Viên Liên Ngưng mà thông báo.

Kể ra thì đồ ăn Viên Liên Ngưng đã sai nhà bếp chuẩn bị từ lúc hơn 5 giờ rồi mà bây giờ cũng đã gần 7 giờ, xem ra thực đơn hôm nay cũng không ngắn đâu.
Khua tay ra hiệu cho nữ hầu kia lui xuống, Viên Liên Ngưng vừa cười vừa nhìn vừa nói với mọi người:
- Mọi người vất vả cả ngày\, chắc cũng đói rồi.

Chúng ta xuống ăn tối trước đã\, không thể để dạ dày trống được\, đúng không?
Nhìn sang cô, Viên Liên Ngưng tươi cười mà nói tiếp:
- Tiểu Vy cũng ở lại ăn tối đi.

Khi nãy ta đã phân phó cho Quản gia gọi điện cho cha mẹ con thay con xin phép rồi.


Hôm nay con cứ ăn cơm ở đây rồi ngủ lại một tối\, cha mẹ con cũng đã đồng ý\, không cần phải lo lắng đâu.
Vốn dĩ còn định gọi điện xin phép cha mẹ nhưng cô cũng không ngờ rằng Viên Liên Ngưng lại cao tay đi trước một bước, đã thay cô gọi điện rồi.
Cười khẽ, cô giọng nhẹ mà đáp lại Viên Liên Ngưng:
- Vậy làm phiền bá mẫu rồi.
Bữa ăn hôm ấy cô và người nhà Tống Gia nói chuyện rôm rả, chung quy cũng chỉ bàn bạc về lễ đính hôn của cô và Tống Tử Ngôn.

Quả thật Tống Gia này cưng con dâu còn hơn cả con trai, bữa ăn có gì ngon đều gắp hết cho cô rồi, Tống Tử Ngôn từ đầu đến cuối đều bị bơ đẹp.
Tuy rằng hôm ấy Tống Tử Ngôn ăn bơ từ đầu bữa đến cuối bữa nhưng từ đầu đến cuối, anh đối xử với cô chỉ có ôn nhu hơn, không có ôn nhu nhất.

Sở thích của cô, chung quy Tống Tử Ngôn anh vẫn nắm rõ nhất, sủng cô đến tận thiên, khiến mấy người Tống Hy Khả ngồi đó ăn cẩu lương thay cơm.
- Phòng ta đã sai người chuẩn bị rồi\, con nếu mệt thì cứ về nghỉ ngơi trước đi.

Quần áo ta cũng đã sai người theo số đo của con chuẩn bị vài bộ\, con cứ dùng tự nhiên.
Sau khi ăn cơm và dùng tráng miệng xong thì Viên Liên Ngưng liền ra hiệu cho Tống Tử Ngôn đưa cô về nghỉ ngơi.

Người ngoài chỉ cần có não ai ai cũng biết Viên Liên Ngưng chính là muốn nhân cơ hội cho cô và Tống Tử Ngôn một cơ hội riêng tư đây mà.
Ngồi kế bên cô, Tống Tử Ngôn sau khi nghe Viên Liên Ngưng nói thì liền quay sang nhìn cô, giọng nhẹ nhàng:
- Bảo bối\, em ăn xong vẫn chưa tiêu hóa hết phải không? Không bằng chúng ta đi dạo đi\, vườn hoa sau nhà buổi tối cũng rất đẹp.
Quá thông hiểu thói quen của cô, Tống Tử Ngôn liền nhanh chóng giải vây.

Thông thường thì cô không ăn nhiều như vậy đâu, chỉ là người nhà Tống Gia quá nhiệt tình, cô cũng không nỡ từ chối, thành ra ăn đến mức căng cả bụng rồi, không thể ngủ được.

May mắn rằng Tống Tử Ngôn hiểu ý, nhanh chóng đưa ra giải pháp cho cô.

Có một anh người yêu chu đáo như vậy, cô đi ngủ có khi vẫn cười được ấy chứ.
Gật đầu nhẹ, cô quay qua nhìn Tống Tử Ngôn mà đáp lại:
- Được\, vậy anh đi cùng em đi.

Nhìn cô mà cười khẽ, Tống Tử Ngôn nhanh chóng đồng ý:
- Dù sao anh cũng rảnh rỗi\, đi dạo cùng em vậy.
Nhanh chóng đứng dậy, Tống Tử Ngôn đi ra kéo ghế cho cô đứng dậy, khẽ cười mà nói với mấy vị trưởng bối:
- Con đưa Vy Vy đi dạo một chút\, mọi người cứ nghỉ ngơi trước đi.
Nói xong, Tống Tử Ngôn ngay sau cái gật đầu của Tống Đường liền đưa cô ra vườn hoa đi dạo.
Tống Gia không hổ là một trong Tam Đại Gia tộc đứng đầu trong vô số các Đại Thế gia, vườn hoa cũng không hề tầm thường.

Mấy loại hoa quý giá vừa đắt vừa khó chăm sóc vậy mà đều có đầy đủ ở đây, nhìn thoáng qua thôi đã biết có giá trị lớn như thế nào.
- Ngôn\, kia có phải hoa quỳnh không?
Giữa một biển hoa xinh đẹp nhưng đều chưa nở, chỉ còn những nụ hoa thì một cây hoa quỳnh trắng đang chuẩn bị nở đã thu hút sự chú ý của cô.

Hoa quỳnh hay còn có tên gọi khác là loài hoa đến từ thiên đường là một loại hoa chỉ nở vào ban đêm, tỏa hương thơm ngát và lụi tàn trước bình minh.
Vì giá vô cùng đắt đỏ, cộng thêm cách chăm sóc vô cùng khó khăn nên loại hoa này rất hiếm có.

Hoa quỳnh đã hiếm thấy, việc có thể trông thấy hoa nở lại càng khó khăn hơn nữa, vậy mà cô vận khí lại quá tốt, đến đúng lúc hoa đang chuẩn bị nở.
- Ngôn\, mau lên\, hoa sắp nở rồi.

Người ta nói rằng nếu một cặp đôi có cơ hội trông thấy hoa quỳnh nở thì có thể ở bên nhau cả đời\, mãi không xa rời đấy.

Chưa kịp để Tống Tử Ngôn trả lời cô đã kéo anh đi về phía cây hoa quỳnh đang dần chớm nở rồi.
Đến nơi, cô và Tống Tử Ngôn vừa lúc trông thấy hoa bắt đầu nở.

Ngay khi cánh hoa từ từ mở ra, mùi hương thơm ngát của hoa đã khiến cô thích thú, chăm chú mà ngắm nhìn, tay vẫn nắm chặt tay Tống Tử Ngôn.
Đứng bên cạnh cô, Tống Tử Ngôn thay vì ngắm hoa thì lại chăm chú nhìn vẻ mặt thích thú vô cùng vui vẻ của cô mà cười nhè nhẹ.
- Bảo bối\, em thích hoa quỳnh như vậy\, không bằng anh sai người đem hết hoa quỳnh trên thế giới về cho em nhé? Để chúng ta mỗi ngày đều ngắm hoa quỳnh nở\, vậy thì chúng ta có thể đời đời kiếp kiếp bên nhau\, cho dù luân hồi chuyển kiếp bao nhiêu lần thì cũng mãi mãi không xa rời.
___________________________________________________________
Các kô ạ, dạo này toy đang bị u mê một thanh niên mang tên " Tiền Liên Vụ".

Ai đọc " Trú dạ liên miên" rồi chắc chắn biết đây là ai.

Toy xin thề là từ trước đến nay toy chưa từng đọc bộ nào mà từ nhân vật chính đến nhân vật phụ đều đẹp lung linh thế cả.

Huhu, toy bị u mê Tiền Liên Vụ rồi, giờ làm sao đây? Ai đó kéo toy ra khỏi cái hố "Tiền Liên Vụ" này đi, pls.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.