Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 77: Ánh Sáng Xua Tan Ác Mộng





11/ 08/ 3049
15 phút sau
“ Cạch…”
Cánh cửa mở ra một lần nữa, lần này người bước vào là Tống Tử Ngôn với mái tóc vừa gội xong vẫn còn chút ẩm ướt, trên người mặc một chiếc áo ngủ dài che đến qua đầu gối màu đen như màu tóc của anh.

Hình tượng Tống Tử Ngôn ngày thường đã đủ quyến rũ rồi, nay với hình ảnh như thế này lại càng khiến người khác không cầm nổi lòng vì nhan sắc tuyệt mỹ mê người của anh.
Bị âm thanh của cánh cửa làm chú ý, Tống Hy Khả quay qua nhìn Tống Tử Ngôn mà đứng dậy cười khẽ, tay gập quyển sách mà nói:
- Quay lại rồi sao? Tôi đã bảo Quản gia xin nghỉ cho hai người giúp cậu rồi\, không cần cảm ơn đâu.
Đi lướt qua Tống Tử Ngôn, Tống Hy Khả khoảnh khắc lướt qua anh rồi thì mới dừng lại một chút, quay người lại mà nghiêng đầu khẽ:
- À\, quyển sách này tôi mượn nhé.


Dù sao cậu cũng không thích Lịch sử lắm\, ngày kia tôi sẽ trả lại.
Mắt khẽ nháy, Tống Hy Khả căn chuẩn thời gian Tống Tử Ngôn quay đầu lại mà nói, khiến anh phải cười khẽ mà đáp lại:
- Nếu anh thích thì cứ lấy đi\, dù sao em cũng không đọc mấy\, trước đây chẳng qua là vì thấy có vẻ hợp với anh nên mới mua về định tặng nhưng không ngờ lại quên mất\, bây giờ anh thấy thì cứ cầm đi.
Nhìn khuôn mặt điển trai với chiếc kính đeo ở một bên mắt của Tống Hy Khả, Tống Tử Ngôn lại bật cười.

Thực ra chiếc kính mà Tống Hy Khả đeo có vài phần giống với loại kính của mấy vị Quản gia nhưng đến lượt Tống Hy Khả đeo lên thì lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác, vẻ cao lãnh trời phú của một bậc quý tộc như Tống Hy Khả không phải là cái mà mấy người Quản gia có thể sánh được.
Đôi môi khẽ cong lên, Tống Hy Khả vui vẻ mà quay đi, trước đó còn cảm ơn Tống Tử Ngôn một câu:
- Vậy thì cảm ơn cậu rồi.
“ Cạch…”
Nói vừa dứt lời, Tống Hy Khả cũng ra khỏi căn phòng mà cánh cửa cũng vừa lúc đóng lại.
“ Soạt…”
Bỏ chiếc khăn lau khi nãy còn cầm để lau tóc xuống ghế, Tống Tử Ngôn đi tới ngồi xuống bên cạnh cô nhưng bỗng nhiên giật mình mà thốt lên:
- Bảo bối\, em…
Khi ấy Tống Tử Ngôn giật mình vì bắt gặp người đang ngủ khuôn mặt dần tái đi, cặp lông mày cau lại khó chịu và đôi môi bị cắn tới mức ứa máu ra, nhuộm đỏ đôi môi ban đầu có sắc hồng nhẹ nhàng.
Khựng lại không biết làm gì, Tống Tử Ngôn như chậm một nhịp so với thời không đang vùn vụt trôi qua.
“ Soạt…”
- Ngôn… cứu em… Ngôn…
Dường như có thể cảm nhận được Tống Tử Ngôn, cô khi nãy Tống Hy Khả ở đây không rên rỉ một tiếng nào vậy mà anh vừa đến gần, cô đã vội vã mà nắm chặt lấy ngón tay út của anh mà siết chặt, âm thanh ngôn ngữ bị kìm lại trong lòng lại phát ra thành tiếng.

Thực chất khi Tống Tử Ngôn đến gần thì ở hướng của anh, trong giấc mơ của cô xuất hiện một vệt ánh sáng màu vàng vô cùng ấm áp, xua tan đi bóng tối bủa vây quanh cô, khiến cô không kìm được mà vội vàng vươn tới nắm chặt sự ấm áp và bình yên ấy, không muốn buông tay.
- Bảo bối\, anh ở đây\, anh...
“ Soạt…”
Tay nắm chặt đôi tay nhỏ mà thuôn dài, trắng muốt xinh đẹp của cô, Tống Tử Ngôn giọng nhẹ nhàng mà trấn an cô nhưng anh còn chưa nói hết câu thì đã bị cô bất ngờ lôi xuống mà ôm lấy.
- Ấm quá\, ấm.
Biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi trong tích tắc, cô sau khi kéo Tống Tử Ngôn lại mà chui vào lòng anh, ôm chặt lấy anh không buông thì lại tự mình mỉm cười mà lẩm bẩm trong miệng.
Hành động bất chợt của cô khiến Tống Tử Ngôn ngạc nhiên nhưng đôi môi lại cười khẽ mà ôm chặt lấy cô.

Trước đây Tống Tử Ngôn không dám đồng giường cộng chẩm với cô, sợ cô sẽ tức giận và hơn hết, anh sợ rằng bản thân sẽ không kìm chế được dục vọng nhưng lần này thì lại khác.

Hiện tại, Tống Tử Ngôn trưởng thành hơn, phần dục vọng trong người đều có thể kiềm chế được và quan trọng nhất là anh không muốn nhân cơ hội mà chiếm đoạt cô.
Mười mấy năm quen biết, Tống Tử Ngôn và cô tuy từng cùng nhau ngủ trưa nhưng chưa bao giờ trên cùng một chiếc giường ôm nhau mà ngủ.

Tiên đoán vạn đoán, Tống Tử Ngôn cũng không ngờ rằng lần đầu tiên được đường đường chính chính ôm cô ngủ lại là vào hôm nay, duyên đã tới quả thật không thể tránh mà.

Ôm người con gái đang cuộn người lại vào trong lòng, Tống Tử Ngôn kéo chăn lại đắp kín người, sợ cô lạnh mà sau đó, bàn tay nhẹ nhàng ấm áp cứ chầm chậm mà vỗ về cô, đưa cô vào một giấc ngủ êm ái không còn ác mộng đeo bám nữa.
Giống như một giấc mơ, hôm ấy Tống Tử Ngôn cũng dần dần chìm vào trong giấc ngủ ngọt ngào này, tay vẫn ôm chặt lấy cô, tựa như một giấc mơ chân thật vậy.

Người mà anh hằng mong nhớ, hằng đêm mong muốn ôm vào lòng nay lại thật sự đang nằm ngay trong lòng anh, quả thật khiến anh có chút không tin nhưng cảm nhận chân thật ấy, dẫu sao anh cũng không thể không tin.

Chỉ là nếu như đây thật sự chỉ là một giấc mơ thì Tống Tử Ngôn sẽ tình nguyện mà chìm đắm trong giấc mơ này mãi mãi, không muốn tỉnh lại.
 
_________________________________________________________________
Con bà nó chứ toy không hiểu máy tính của toy rốt cuộc bị ám quẻ gì nữa chứ, hết hỏng sạc tới hỏng dấu cách, khóc quá.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.