Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 83: Hương Diễm Đoạt Mục - Yêu Nhan Hoặc Nhân





12/ 08/ 3049
- Thì… khoảng chừng 100 con thôi.
Quay đầu tránh ánh mắt của Lệ Thư Vy, câu trả lời của Tống Tử Ngôn quả đúng thật khiến cô cạn lời.

Nếu theo lời Tống Tử Ngôn nói thì anh sẽ mua chừng 100 con mà với giá 10 tỷ một con thì chắc chắn anh sẽ phải chi ra đến 1000 tỷ cho hồ cá nhà Lệ Thư Vy?
Phải bật cười vì cái suy nghĩ của Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy liền bật cười mà đi về phía bàn ăn, vừa đi vừa nói với anh:
- Suy nghĩ của anh đúng thật không thể hiểu được mà.
Đi theo sau Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn nhìn nụ cười của cô mà cũng cười nhẹ, đáp lại cô:
- Trước đây không phải anh từng nói chỉ cần là đồ em muốn\, anh mọi thứ đều cho em sao?
Kéo ghế cho Lệ Thư Vy ngồi xuống, Tống Tử Ngôn vừa làm vừa nói, sau đó ngồi xuống ghế đối diện cô mà chỉ chăm chú nhìn mỗi mình cô.


Nụ cười của Tống Tử Ngôn lúc này đột nhiên lộ ra vài phần phúc hắc hiếm khi để lộ ra trước mắt Lệ Thư Vy, khiến cô có vài phần thích thú.
Cằm tựa lên cổ tay trái, Lệ Thư Vy đầu khẽ nghiêng mà hỏi Tống Tử Ngôn thêm một câu:
- Vậy sao? Nếu như em nói muốn anh giao tất cả tài sản của anh cho em thì anh có chịu hay không?
Khoảnh khắc Lệ Thư Vy đầu nghiêng khẽ, một phần tóc của cô cũng theo đó mà xõa xuống cánh tay, trải dài suốt bờ vai của cô trông thật mềm mại.

Thêm vào đó, ánh nắng ấm áp cũng nhẹ nhàng chiếu vào mái tóc của Lệ Thư Vy khiến dung mạo của cô càng thêm phần khuynh nước khuynh thành.
Vẫn giữ nụ cười tựa tranh vẽ kia, Tống Tử Ngôn ngắm nhìn dung mạo bách niên nan ngộ của Lệ Thư Vy không rời mắt mà trả lời cô:
- Đương nhiên\, chỉ cần em muốn\, tất cả mọi thứ đều cho em hết\, thân thể này cũng cho em.
Không quên buông lời câu dẫn trêu chọc, Tống Tử Ngôn quả thật liêm sỉ cũng không còn, khiến cô bật cười mà hùa theo trêu chọc ngược lại anh:
- Vậy anh lấy gì kiếm sống? Bán thân?
Bây giờ mới nhận thấy, Tống Tử Ngôn và cô quả nhiên tướng phu thê quá ư rõ ràng rồi, đến cả miệng lưỡi sắc bén châm chọc người khác cũng không thua kém nhau.
Bật cười trước câu trêu chọc của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn vì muốn làm vừa lòng người trong lòng mà không ngại giả bộ đáng thương:
- Bán thân cũng được\, có điều chỉ bán cho em thôi.

Phu nhân\, em không phải bao nuôi anh sao? Em không lẽ định bỏ anh một mình không nơi nương tựa?
Nhìn bộ dạng tưởng như đang câu dẫn người khác của Tống Tử Ngôn cố tình thể hiện ra, Lệ Thư Vy quả thật càng muốn vô lễ với anh a.

Cái bộ dáng này của Tống Tử Ngôn khéo không chỉ câu dẫn được nữ nhân mà cả nam nhân cũng bị câu hồn đoạt phách đi.
Không chịu dừng lại, Lệ Thư Vy vẫn tiếp tục trêu chọc Tống Tử Ngôn, đưa ra một câu hỏi:
- Tại sao phải bao nuôi? Ngươi nói xem nuôi ngươi gia có lợi gì?

Quả nhiên là phu xướng phụ tùy, Tống Tử Ngôn cũng nhất quyết theo Lệ Thư Vy theo đến cùng:
- Lợi? Nô gia có thể dĩ sắc thị nhân\, dĩ thân tương hứa a.
- Được được\, không trêu anh nữa\, quả thật không so nổi với anh mà.
Câu nói của Tống Tử Ngôn quả thực đã khiến Lệ Thư Vy phải bật cười mà đầu hàng.

Gì chứ nói về độ mặt dày vô liêm sỉ thì Lệ Thư Vy tự biết bản thân so không nổi với Tống Tử Ngôn vì anh vốn dĩ từ khi sinh ra đã phúc hắc vô sỉ như vậy rồi, ai có thể so nổi chứ?
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lệ Thư Vy, Tống Tử Ngôn cũng vui lây mà cười nhẹ, vươn tay mà vén phần tóc kia qua mang tai của cô, giọng quay lại ôn nhu hết mực:
- Bảo bối\, em quả nhiên là hương diễm đoạt mục a.

Xinh đẹp như vậy\, anh chỉ muốn đem em giấu đi\, không để bất kỳ kẻ nào dám đánh chủ ý lên em.
Câu nói sặc mùi chiếm hữu, Tống Tử Ngôn quả nhiên đem hết suy nghĩ trong đầu mà nói ra.

Hương diễm đoạt mục - bốn từ này quả nhiên dùng để tả Lệ Thư Vy không sai chút nào, xinh đẹp diễm lệ đến chói mắt, thu hút tất cả ánh nhìn.
Thực chất tình cảm của Tống Tử Ngôn đối với Lệ Thư Vy không phải là chiếm hữu mà là nâng niu yêu thương hết mực.


Cái kia âu cũng chỉ vì từng mất đi một lần nên Tống Tử Ngôn mới đâm ra sợ hãi một ngày Lệ Thư Vy sẽ lại bốc hơi khỏi thế giới của anh, đem anh gạt đi một lần nữa mà thôi.
Biết rõ sự lo lắng ẩn sâu trong lòng Tống Tử Ngôn, Lệ Thư Vy lần này không dùng một câu an ủi khẳng định mà dùng đến một câu đe dọa, tác dụng lại chẳng khác một câu thề thốt chắc chắn:
- Vậy em cũng muốn đem anh giấu đi.

Anh yêu nhan hoặc nhân như thế\, lỡ đâu có người đem anh cướp mất thì sao? Ngôn\, nếu có ngày anh dám phản bội em\, em sẽ đem anh giết chết.

Cùng lắm giết anh xong em cũng chết theo\, còn hơn để anh ở bên người khác.
Đưa ngón trỏ nâng cằm Tống Tử Ngôn lên, Lệ Thư Vy nói ra một câu đe dọa mê hoặc lòng người, khiến anh thấy thích thú mà cầm lấy tay cô, trao một nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay của cô:
- Đương nhiên rồi\, Bảo bối.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.