Tiểu Thư Trọng Sinh - Tổng Tài Sủng Vợ Xin Kiềm Chế

Chương 96: Lăng Hạo Hiên Tạo Phản Rồi





13/ 08/ 3049
“ Rào…”
- Chậc, mấy người này đúng là hợp lại bắt nạt mình mà.

Tui đâu có làm gì nên tội đâu chứ, thật quá đáng đi.
Ở một diễn biến khác, trong khi mấy người Tống Tử Ngôn đang ngồi nói chuyện rất nham hiểm thì trong WC nam, Lăng Hạo Hiên đi vệ sinh xong, vừa xả nước rửa tay vừa lầm bần oán trách.

Quả thực Lăng Hạo Hiên không có sai, chỉ là anh ta khuôn mặt quá phong lưu, dễ khiến người khác hiểu lầm thôi a.
- Á\, anh nhẹ thôi\, nhẹ thôi\, bên ngoài có người hay sao ấy.
Còn đang rửa tay, Lăng Hạo Hiên đột nhiên nghe đâu đấy trong WC nam có tiếng phụ nữ rên rỉ rất nhẹ nhưng vẫn khiến người khác nghe thấy được.
“ Con mẹ nó chứ, chơi xếp hình trong WC à?”
Khẽ cau mày, Lăng Hạo Hiên trong đầu chửi tục.


Phong lưu thì phong lưu nhưng Lăng Hạo Hiên cho cùng cũng chưa từng làm mấy trò đó đi, anh ta ghét nhất là chơi mấy kiểu dễ bị phát hiện như thế, sợ phiền phức.
“ Cạch…”
Đóng vòi nước lại, Lăng Hạo Hiên đang định ra ngoài thì nghe thấy tiếng từ đôi nam nữ đang “ tập thể dục trong WC” kia, câu nói khiến anh ta phải dừng lại:
- Anh\, vậy anh định bao giờ mới xử lý Lệ Thư Vy? Con đ*** đó tống em vào tù\, em muốn ả chết.
Cái tên Lệ Thư Vy quả thực khiến Lăng Hạo Hiên phải chú ý, trong phút chốc đứng lại mà nghe, ngay cả hoạt động lau tay cũng tạm thời dừng lại, trong đầu nảy lên một suy nghĩ nghi ngờ:
“ Lệ Thư Vy? Không phải là Lệ Thư Vy mà mình đang nghĩ đến chứ?”
Họ Lệ ở Thành phố Thượng Bắc - Thủ đô nước S này không nhiều, lại còn thêm cái tên giống 100% nữa thì Lăng Hạo Hiên đoán mò cũng đoán ra cái Lệ Thư Vy này là đang chỉ ai đi a.

Nói xấu Lệ Thư Vy cô mà còn dám để cho Lăng Hạo Hiên biết được, đám người này đúng là quá là ngu xuẩn rồi đi.
- Linh Nhi\, em cứ từ từ đã.

Con ranh đó là Tiểu thư Dạ Gia\, không phải dễ chọc.

Đợi một thời gian nữa anh tự khắc bắt cô ta về chịu chết\, tùy em muốn xử lý ra sao thì làm thế ấy.

Lúc ấy Gia tộc của anh sẽ thay thế Dạ Gia\, em cũng chính là một vị Phu nhân cao quý nhất rồi còn gì.
Đôi cẩu nam nữ đang chơi xếp hình kia nói chuyện có vẻ rất tâm đầu ý hợp, đây là đang muốn lên kế hoạch xấu xa với Lệ Thư Vy sao? Hơn một năm không ở trong nước, Lăng Hạo Hiên tình hình cũng không hiểu lắm nhưng vừa mới nghe đến là đã nghiến răng kèn kẹt, phẫn nộ đầy đầu rồi.
“ Hai kẻ này có phải muốn chết rồi không? Đã biết đến thân phận của cô ấy mà còn dám nảy ra ý định đó, không khác gì tự đâm đầu vào chỗ chết.”
Nghĩ trong đầu, Lăng Hạo Hiên vì đang ở trong tình cảnh bất tiện, lại không muốn vì trông thấy cảnh tượng bẩn mắt nên mới tạm thời nén phần tức trong lòng lại, mạnh tay ném chiếc khăn tay vào thùng rác mà đi ra ngoài.
“ Píp…”
Mặt hậm hực tức giận, Lăng Hạo Hiên tay lấy ra chiếc điện thoại, bấm số của trợ lý.


Ngay khi bên kia bắt máy, cậu ta liền nói luôn:
- WC nam tầng 12\, cử người lên trông chừng cho tôi.

Trong đó có một đôi nam nữ\, xác minh thân phận của bọn chúng sau đó lập tức gửi lên cho tôi.

Trong vòng 30 phút nếu chưa tra ra được thì cậu chuẩn bị nghỉ việc đi là vừa.
Tức giận thay người bị nói xấu là Lệ Thư Vy, Lăng Hạo Hiên quyết định tra cho bằng được kẻ dám to gan nói năng ngu xuẩn như vậy là ai.

Dù sao cũng đã là bạn bè thân thiết từ khi còn nhỏ, Lăng Hạo Hiên không thể chịu nổi việc cô bị tính kế đi.
“ Cạch…”
Tâm trạng không tốt, Lăng Hạo Hiên bước những bước lớn, quay lại phòng ăn, vẻ mặt hậm hực mà mở mạnh cánh cửa, không chú ý gì mà kéo ghế ra ngồi xuống, văng ra một câu chửi tục:
- Con mẹ nó chứ\, đúng là loạn hết rồi.
Đang nói chuyện vui vẻ, Tống Tử Ngôn vừa nghe thấy Lăng Hạo Hiên chửi tục liền lườm anh ta một cái, cau mày:
- Nói cái gì đấy hả? Lễ nghi phép tắc đi đâu hết rồi? Còn dám trước mặt Bảo bối của tôi chửi tục\, muốn chết à?

Đang sẵn sự bực tức, Lăng Hạo Hiên gan đột nhiên to lên, bật lại Tống Tử Ngôn ngay lập tức:
- Cậu còn ngồi đây mà mắng tôi? Thư Vy bị người ta tính kế mà không lo\, còn lễ nghi phép tắc gì nữa? Còn nữa\, từ bao giờ mà Dạ Gia lại bị coi thường đến mức đám ruồi bọ kẻ nào cũng ảo tưởng có thể lật đổ được đấy hả?
Ngạc nhiên trước cái sự to gan đột xuất của Lăng Hạo Hiên, Thủy Thiên Quân liền tròn mắt mà lắc đầu một cái, thở dài:
- Cậu chết chắc rồi.
Tức giận xong mới nhận thức được sự nguy hiểm từ hành động mình vừa mới làm, Lăng Hạo Hiên vội vàng co rúm người lại trước ánh mắt chết chóc đầy đáng sợ nhưng không có phần sát khí nào của Tống Tử Ngôn, cười gượng gạo mà minh biện:
- Cái đó… tôi… tôi nói là vô ý\, cậu có tin không?
Dùng uy áp mà đe dọa Lăng Hạo Hiên, Tống Tử Ngôn từng bước từng bước khiến cậu ta kinh hồn bạt vía.

Nở một nụ cười hết sức “ nhẹ nhàng”, Tống Tử Ngôn nghiến răng nhẹ mà nhấn mạnh từng từ:
- Cậu tốt nhất nôn hết mọi chuyện ra\, không thiếu từ nào\, nếu không đừng trách tôi ác độc\, cho cậu nếm thử mùi vị của Huyết lao mà Đệ Nhất đích thân thiết kế\, giám sát xây dựng.
- Nói\, tôi nói\, cậu có thể nào đừng có dùng ánh mắt đấy không\, giết được người đấy đại ca ơi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.