Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 22: Gia hạn thuê phòng (1)



Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến buổi chiều năm ngày sau, tiệm may theo hẹn đã cử cậu học việc đến giao cho Đào Tương sáu bộ quần áo mới.

Ngoài trời mưa phùn liên miên, người học việc cầm túi vải chứa vài bộ áo và sườn xám đứng ở hiên nhà, câu nệ theo chỉ dẫn của thím Lưu đi lên lầu.

Cậu ta ngồi xe tới, thợ may già lo sợ rằng những bộ đồ khách đặt sẽ bị ướt mưa, nên đã hào phóng trả tiền xe để người học việc bảo vệ quần áo mà ngồi xe tới đây, tất nhiên chỉ trả tiền một chiều, còn về thì người học viêc phải tự đi bộ.

Dù có mái hiên xe che cho khỏi mưa, nhưng tóc cậu học việc cũng ướt đẫm những làn mưa nhỏ, trong khi túi vải nặng nề được bảo vệ cẩn thận, không bị dính nước chút nào.

Cánh cửa phòng ở hướng nam tầng hai đóng chặt bị gõ vang, không lâu sau đã được Cố Sơn mở ra, trước khi thân hình anh xuất hiện, là một làn gió thơm tho ấm áp nồng nàn tràn ngập trong phòng.

Gần tới tháng 9, mưa ở Nam Ninh càng ngày càng nhiều, từ sáng đến tối không lúc nào ngừng lại, khắp nơi đều ẩm ướt.

Những ngày này, mưa rơi liên tục, nhà trọ nhiều gạch gỗ, khắp nơi đều có một tầng sương mỏng, nếu cửa sổ mở toang, độ ẩm còn nghiêm trọng hơn.

Căn phòng nhỏ mà Đào Tương và Cố Sơn ở đã nhiều ngày không mở cửa sổ và cửa ban công, để tránh hơi ẩm tràn vào.

Thêm vào đó, trời mưa không có chỗ đi, Đào Tương thường ở trong phòng dành thời gian để dịch các bài viết mới, chỉ trong vài ngày đã dịch xong ba bài dài, chỉ chờ hoàn thành phần kết thúc để nộp cho công sứ quán nhận thù lao.

Cùng lúc đó, không gian ngột ngạt trong căn phòng cũng không biết từ lúc nào đã tràn ngập hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ cơ thể cô.

Người trong phòng đã quen với mùi hương nên không nhận ra, nhưng cậu học việc lần đầu đến không khỏi hít một hơi thật sâu.

Tuy nhiên, chưa kịp để cậu ta thở ra và cảm nhận, tầm mắt sắc bén của người đàn ông đứng sau cánh cửa đã khiến cậu ta suýt nữa không thở nổi.

“Tiên sinh, đây là sáu bộ quần áo mới làm xong.” Cậu học việc đưa túi vải lớn, tiếp tục nói lắp bắp: “Có thể để tiểu thư thử xem, nếu có chỗ không vừa, thì đưa lại để thầy sửa…”

Cố Sơn trầm giọng đáp lại, nhận lấy túi vải chứa quần áo và bước vào trong, không biết là cố ý hay vô tình, anh đã đóng chặt cửa, hoàn toàn chặn đứng ánh mắt của người ngoài nhìn vào bên trong.

Cậu học việc trẻ tuổi đứng ở cửa, lúng túng xoa mũi, chỉ mơ hồ nghe thấy bên trong có giọng nói mềm mại của phụ nữ truyền ra, khiến lòng người không khỏi xao xuyến.

Trong phòng, Đào Tương mặc một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ đang ngồi trước bàn viết, nhìn ra cảnh mưa ngoài cửa sổ mà viết chữ.

Khi thấy Cố Sơn cầm quần áo mới trở về, cô đặt bút xuống, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Cuối cùng cũng làm xong rồi…”

Những bộ quần áo cũ đã được mặc hết, chỉ còn lại một hai bộ thay đổi, mà gần đây trời thường mưa, đồ đã giặt lâu khô, việc thay đổi trang phục trở nên cấp bách.

“Thử xem đi, không vừa thì còn có thể gửi lại để sửa.” Cố Sơn nói với giọng khàn khàn.

Anh lấy ra vài bộ váy mới từ túi, lần lượt trình diễn trước mặt Đào Tương.

Mẫu mã quần áo mới gọn gàng, nhưng chưa từng giặt qua, Đào Tương không muốn mặc, cô đưa cánh tay mảnh khảnh ra, tùy ý ôm váy vào người để so sánh, thấy kích cỡ cũng khá vừa, càng mất đi hứng thú mặc thử.

“Không cần thử, anh nhìn xem, đều có thể mặc.” Đào Tương ôm vài chiếc váy mới, nhẹ nhàng xoay người trước mặt Cố Sơn.

Cô cúi đầu, bộ váy ngủ trên người rộng thùng thình, khi xoay người càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, dáng người nhẹ nhàng như thể có thể nhảy múa trong lòng bàn tay, khiến người rất yêu thích.

Cố Sơn nhìn cô, lòng ngứa ngáy không thôi, không nhịn được mà đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nhẹ nhàng kéo vào lòng mình.

Thân hình Đào Tương mềm mại, hoàn toàn không đề phòng anh, lập tức bị anh ôm chặt.

Chiếc váy không được giữ vững, lập tức rơi xuống đất.

Cô quay lưng về phía Cố Sơn, hốt hoảng thốt lên: “Làm gì á!”

Dù nói vậy, nhưng những ngón tay mềm mại như củ hành của cô lại vô thức phủ lên cánh tay rắn chắc của anh, thân thể theo đó tựa vào phía sau.

Những ngày qua, cả hai đã bày tỏ tình cảm ngọt ngào với nhau, thường xuyên chơi đùa như vậy.

Cố Sơn trầm mặc không lên tiếng, thực ra suy nghĩ của anh còn tồi tệ hơn Đào Tương nghĩ, chỉ là không nỡ làm gì với cô.

Anh cao hơn Đào Tương rất nhiều, hiện tại nhẹ nhàng chậm chạp nhưng mạnh mẽ từ phía sau ôm lấy cô, nụ hôn nóng bỏng đầu tiên hạ xuống đỉnh đầu mềm mại và thơm ngát của cô, sau đó theo một bên tóc dài mà hôn nhẹ, chậm rãi đi đến bên tai nhỏ nhắn, trắng mịn như thịt trai của cô.

Gần gũi hơn, hương thơm ngọt ngào thuộc về Đào Tương càng thêm nồng nàn.

Cố Sơn hít thở thật sâu, mê mẩn đến mức gần như đắm chìm, không hề muốn điều tốt đẹp của cô bị người khác nhìn thấy.

Đào Tương hoàn toàn không biết sức hấp dẫn của mình đối với anh lớn đến mức nào, còn kích thích một cơn thèm khát chiếm hữu mãnh liệt, cổ và lưng cô áp sát vào ngực cứng rắn của Cố Sơn, ngay lập tức cảm nhận được từng nhịp thở của anh, cũng như nhịp tim đập nhanh lại mạnh mẽ.

Cũng chính vì thế, cô mơ hồ nhận ra từ hơi thở kéo dài có chủ ý của Cố Sơn, phát hiện ra một loại hưng phấn như bị gắt gao kìm nén.

Nhận thức này khiến hai gò má của Đào Tương đỏ bừng, dưới những nụ hôn nhẹ của Cố Sơn, cả người như tan chảy thành một vũng nước đường.

Cô hơi nghiêng mặt, hàng mi dài cong vút yếu ớt khẽ động đậy, đôi mắt trong trẻo và ẩm ướt mờ sương, cố gắng quay người để đáp ứng sự đòi hỏi của người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.