Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 27: Giấu kín vàng bạc (2)



Viên cảnh sát già ở dưới lầu đến tìm ông chủ Lưu cũng có việc quan trọng, ông ta đã bắt được một vài người nhập cư trái phép, từ bọn họ thu được không ít tiền Hồng Kông. Theo lý, số tài sản bất hợp pháp này phải nộp cho cục, nhưng ông ta muốn giữ lại cho mình, nên tìm ông chủ Lưu giúp ông ta rửa tiền thành tiền mới.

Dù sao việc vào ngân hàng chỉ cần một lần là xong, với ông chủ nhà thì đơn giản vô cùng, liền lập tức đồng ý. 

Viên cảnh sát già thấy vậy rất hài lòng, bắt đầu xưng hô anh em với ông chủ Lưu, trước khi rời khỏi nhà trọ, còn tuyên bố rằng từ nay tòa nhà này sẽ do ông ta bảo vệ, có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm ông ta giải quyết. 

Dù là lời xã giao hay thật lòng, thì cũng là một niềm vui ngoài ý muốn. 

Bà chủ Lưu vừa bị viên cảnh sát không biết điều kia chèn ép, nên lúc này nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành hơn, ngay cả những người thuê trong nhà cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tất nhiên, anh em ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng, hôm nay số tiền đóng góp mà chủ nhà phải đưa ra vẫn phải tính. 

Đào Tương và Cố Sơn chỉ có hai người, đóng góp ít hơn, nhưng cũng phải hơn ba đồng kim viên bản, chưa kể những hộ thuê khác có gia đình đông đúc, số tiền phải đóng còn nhiều hơn, trong lúc nhất thời khiến cả tòa nhà đều than phiền về khoản thuế này. 

Bà chủ Lưu thu tiền, nhưng không vội đi, bà từ phía sau lấy ra một cuốn sổ, hỏi Cố Sơn về việc đăng ký chứng minh hộ khẩu.

Tất cả người thuê trong nhà trọ đều phải được ghi lại, trong những ngày Cố Sơn ở đây, đám viên cảnh sát chưa từng đến, bà chủ Lưu đã quên mất chuyện này, nên mới xảy ra trận sóng gió ngày hôm nay. 

Nghe nói như thế, Đào Tương không khỏi lo lắng cho Cố Sơn, cô nghĩ rằng anh từng ngồi tù nên là người không có hộ khẩu, đang định mở miệng giúp anh, cố gắng kéo dài thời gian. 

Tuy nhiên, Cố Sơn không hề hoảng loạn, từ trong người lấy ra chứng minh thư với tên giả của mình, chứng minh thư nho nhỏ như bị ngâm trong nước, hình ảnh và quê quán bên trong đều mờ nhạt, chỉ có tên và số chứng minh là hơi rõ. 

Bà chủ Lưu nhận lấy có phần chê bai, nhíu mày không biết nên sao chép như thế nào.

Cố Sơn nắm lấy tay Đào Tương có phần căng thẳng đang nắm chặt vạt áo anh, bình tĩnh trấn định dùng âm thanh khàn khàn giải thích từ đầu đến cuối.

“Quê nhà bị hỏa hoạn, mọi thứ đều bị thiêu rụi hệt, thật sự không sống nổi… Khi đi thuyền không may đã bị rơi xuống nước, nhưng tôi vẫn nhớ nội dung…” 

Sau đó, dưới sự mô tả của anh, bà chủ Lưu miễn cưỡng ghi lại thông tin cá nhân của anh.

“Được, vậy cứ như vậy đi.”

Cố Sơn là người của Đào Tương, việc quê nhà bị cháy cũng đáng thương, bà chủ Lưu không nghĩ nhiều, liền thu sách và bút rồi đi xuống. 

Hôm nay trôi qua khá hỗn loạn, nhưng cũng dị thường thuận lợi. 

Đào Tương cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng chỉ cần nghĩ đến đống vàng thỏi đồng bạc dưới gầm giường, cô lại cảm thấy đau đầu, đang cân nhắc tìm một nơi an toàn hơn để giấu chúng.

Trời đã tối hẳn, nhưng trong nhà trọ lại càng thêm nhộn nhịp. 

Dạo gần đây, do lệnh thu hồi, mọi người đều sợ rằng trước cuối tháng 9, vàng bạc ngoại tệ chưa kịp đổi thành tiền mới sẽ bị chính phủ tịch thu, nên ai nấy đều tuân theo mệnh lệnh, cố gắng đổi hết tiền cũ trong tay thành kim viên bản. 

Đi xếp hàng ở ngân hàng rất dài, có người đứng chờ cả mấy ngày cũng không đổi được, hiệu suất đổi tiền thực sự rất chậm.

Vì vậy, nhiều người nghe phong thanh đã tìm đến nhà trọ, đến gặp vợ chồng chủ nhà để đổi tiền, mà từ khi trong tòa nhà có điện, buổi tối khách khứa ra vào không ngớt, rất ồn ào ầm ĩ. 

Nhiệt độ của cuộc cải cách tiền tệ không giảm, trong dân gian thậm chí còn đồn rằng chính phủ có thiết bị dò kim loại chuyên dụng, có thể phát hiện ra mỗi nhà giấu vàng giấu bạc. 

Đối với điều này, Đào Tương không để tâm, cô và Cố Sơn đều cho rằng đó chỉ là chuyện hoang đường. 

Nếu có thiết bị như vậy, thì chẳng phải đi tìm mỏ vàng mỏ bạc nhanh hơn sao.

Mới đầu, Đào Tương không bị ảnh hưởng bởi những tin đồn này, nhưng hôm nay hành động của viên cảnh sát cố gắng lục soát tòa nhà đã khiến cô được cảnh tỉnh rất lớn. 

Trong lòng cô dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, cảm thấy số tiền chỉ để trong chiếc vali dưới giường thực sự quá không an toàn, chẳng khác gì để trước mặt người ngoài. 

Trong lòng Đào Tương có chuyện, bữa tối ăn cũng ít, dưới sự quan tâm của Cố Sơn, cô buồn bã nói với anh về nỗi lo lắng của mình.

“Để ở đâu cũng không yên tâm, hay là chúng ta đi thuê một cái tủ bảo hiểm ở ngân hàng nhé?” Cô nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ ra ý tưởng này. 

Cố Sơn không có ý định làm cô thất vọng, nhưng vẫn thực tế nói: “Bây giờ bên ngoài hỗn loạn, ngân hàng không biết lúc nào sẽ sập, gửi vào đó chưa chắc đã lấy ra được.” 

Nói như vậy cũng có lý, Đào Tương đành phải từ bỏ ý tưởng này, ngồi lại ghế nằm tiếp tục nghĩ các cách khác. 

Lúc này, Cố Sơn dọn dẹp bát đĩa xong, đi vào phòng vệ sinh rửa tay. 

Trong phòng vệ sinh cũng có một bóng đèn vàng, chiếu sáng khu vực nhỏ được ngăn cách rõ ràng, nương nhờ ánh sáng, Cố Sơn nhanh chóng phát hiện bức tường dùng làm vách ngăn giữa phòng vệ sinh và phòng ngủ thực ra là bức tường rỗng. 

Bức tường này là do chủ nhà xây dựng sai quy định, tạo thành một phòng vệ sinh, để có thể cho thuê phòng với giá cao.

Họ dùng loại gạch rỗng rẻ nhất, tường trát cũng kém chất lượng và nứt nẻ, khi di chuyển một hai viên gạch, bên dưới lộ ra một khoảng trống lớn với khung gỗ, là nơi lý tưởng để giấu đồ. 

Cố Sơn xác nhận lại tính khả thi nhiều lần, vẫy tay gọi Đào Tương lại xem. 

Khoảng trống dưới đất đã được anh đào ra hết, Đào Tương vừa nhìn thấy, ánh mắt lập tức sáng lên.

Dưới lầu tiếng người ồn ào, đám đông đến tìm chủ nhà để đổi kim viên bản chưa tan đi, hai người nhân cơ hội này, lấy hết vàng bạc trong vali ra, từng món một nhét vào trong khoảng trống. 

Bọn cô đặt vào rất cẩn thận, đặc biệt lót một lớp vải bông ở dưới mặt đất, vừa đủ để nhét đầy khoảng trống không lớn đó, chỉ còn lại hộp tiền xu vụn và đồ trang sức không thể nhét vào, đành phải để nguyên lại dưới gầm giường.

Cố Sơn nhét lại viên gạch cuối cùng, mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu, hoàn toàn không thể nhận ra rằng dưới chân tường lại giấu nhiều vàng bạc nặng trịch như vậy.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Đào Tương lộ ra ý cười, cuối cùng cũng yên tâm hoàn toàn. 

Cố Sơn ôm cô vào lòng, thấy cô vui vẻ, khuôn mặt thường nghiêm túc của anh cũng chậm rãi cong khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.