Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 45: Ở trong hang động trú đông (1)



Thành trấn gần nhất với bản làng ven sông gọi là huyện Quế, tuy nói là gần nhưng cũng phải đi thuyền dọc theo con sông rộng lớn nửa ngày mới đến được.

Ông lão thợ săn nói về thành phố bị chiếm, chính là chỉ nó.

Hơn một tháng trước, một số bọn cướp không rõ nguồn gốc đã chiếm đóng nhiều thành phố ở phía Nam, trong đó có huyện Quế, mà nơi này còn bị chiếm trước cả thành phố Nam Ninh.

Những tên cướp hung ác này tham lam vơ vét của cải, lục soát sạch sẽ tài sản của người giàu có trong thành phố, sau đó lại kiểm soát cả bến tàu và các cửa ngõ giao thông, mọi tàu thuyền đi qua đều bị kiểm tra bóc lột.

Ngay cả người dân muốn bình an rời khỏi cũng phải nộp một khoản phí bảo vệ và phí qua đường lớn cho những kẻ hút máu này.

Nghiêm trọng hơn, có khi cả tàu thuyền và mạng sống cũng bị lưu lại, trong lúc nhất thời khiến cho cả vùng nước nhuốm đỏ màu máu trở nên sợ bóng sợ gió.

Lời khuyên của ông lão vẫn còn văng vẳng bên tai, Cố Sơn lo lắng cho sự an toàn của Đào Tương, không dám liều lĩnh đưa cô đi ngay.

Chiếc thuyền ô bùng cư như thế tạm thời dừng lại bên bến, hai người chuẩn bị tìm hiểu thêm nhiều thông tin về huyện Quế rồi mới quyết định có đi con đường thủy đó hay không.

Trên thuyền có lương thực và nhiên liệu đã mua, lại có túp lều che mưa thoáng gió để nấu ăn, Đào Tương và Cố Sơn đã có bữa ăn ổn định, ở lại bến suốt hai ba ngày, chờ cho cơn mưa lớn hoàn toàn ngừng hẳn.

Tuy nhiên, mưa mùa đông đã ngừng nhưng nhiệt độ lại giảm nhanh chóng.

Lúc này đã là cuối tháng 12, dòng sông dựa vào rừng núi lạnh thấu xương, Đào Tương co ro trong khoang thuyền có lò sắt, trên người mặc hai lớp áo, còn đắp thêm chăn dày, nhưng vẫn bị lạnh đến mặt nhỏ tái nhợt.

Gần đến Tết, trên sông vốn đã thưa thớt ngư dân, lại có quân cướp chặn đường, tất cả các tàu thuyền nghe tin tức đều thay đổi tuyến đường, những ngày này chẳng thấy bóng dáng chiếc thuyền nào.

Cố Sơn không dám đưa Đào Tương ra ngoài mạo hiểm, lại đau lòng khi thấy cô chịu lạnh, liền cầm tiền định thuê một căn nhà đất bỏ trống trong làng để tạm cư.

Thật không may, dân làng tuy đã quen mặt hai người sống bên bờ sông nhưng vẫn giữ tâm lý cảnh giác, không ai dám cho họ vào ở.

Cuối cùng, vẫn ông lão thợ săn chỉ cho một cái hang tự nhiên bên bờ đá có thể che gió che mưa, nhờ đó hai người mới miễn cưỡng có chỗ trú ngụ.

Trong dãy núi trùng điệp phía Nam có rất nhiều hang động, mà cái hang ông lão chỉ nằm không gần không xa bờ sông, bên ngoài được che phủ bởi cây cỏ và núi đá, không gian bên trong cũng khá dài và rộng.

Nếu không có trần hang, nơi này giống như một cái động nước, khiến người ta phải trầm trồ trước sự kỳ diệu của tạo hóa.

Cố Sơn nhanh chóng chèo thuyền đưa Đào Tương đến địa điểm, anh không vội để Đào Tương vào trong, mà trước tiên cho thuyền neo vào bờ, sau đó một mình ôm củi vào trong hang rộng lớn.

Trong hang động nhanh chóng nổi lên đống lửa, anh lại dùng đuốc đốt cỏ dại và dây leo mọc đây xung quanh những khe đá, xử lý sạch sẽ những cây cỏ khô và côn trùng, vứt bỏ rác rưởi mà người trước để lại, mới dọn dẹp xong trong hang động.

Đào Tương là người đầu tiên được ôm ngồi lên tảng đá lớn bên cạnh đống lửa, cô cảm nhận được hơi ấm từ đống củi cháy, cơ thể vốn bị gió đông làm cho lạnh lẽo giờ đã ấm lên một chút.

Cô nhìn Cố Sơn chuyển đồ từ trên thuyền vào, chất đầy xung quanh, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Thuyền cứ để ngoài đó sao? Có bị cuốn trôi đi hay không? Hay là đẩy lên bờ đá đi?”

Sở dĩ Đào Tương hỏi như vậy hoàn toàn vì trước đây khi dừng lại ở bến, dòng nước quá mạnh, có một đêm dây thừng buộc thuyền bất ngờ đứt, may mà Cố Sơn kịp thời giữ vững thuyền, nếu không hai người có lẽ đã cùng cả thuyền ô bồng rơi cả vào sông.

Cũng không có gì lạ khi người dân ở bản làng ven sông đều kéo thuyền và bè tre của mình lên bờ cỏ, tất cả đều để tránh bị cuốn trôi.

Cố Sơn nghe vậy, vẻ mặt cứng rắn của anh nhu hòa lại. Anh đặt chiếc vali cuối cùng xuống, ngồi xổm xuống kiên nhẫn nói với Đào Tương về kế hoạch của mình: “Được, lát nữa anh sẽ đẩy thuyền vào trong hang, như vậy tối chúng ta có thể trực tiếp ngủ trên thuyền…”

Đào Tương nghe xong thấy khả thi, an tâm gật đầu đồng ý.

Bọn họ bị mắc kẹt ở đây, không thể tiến lùi, tạm thời chỉ có thể ở lại, chiếc thuyền là phương tiện quan trọng không thể bỏ đi.

Cố Sơn hiểu rõ điều này hơn cả cô, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Đào Tương đã dài ra hơn nhiều, trong đôi mắt ưng ôn hòa lại kiên định.

Bất kể như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ tiểu thư của mình an toàn đến nơi bình yên tốt lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.