Tiểu Thư Và Gia Phó - Tô Nhục Khúc Kì

Chương 5: Gặp lại sau thời gian dài xa cách (1)



Gần đến giờ trưa, tại nhà trọ của họ Lưu xảy ra một chuyện lạ, cô Đào vốn sống khép kín bỗng ra ngoài một chuyến, lại mang về một người đàn ông lạ mặt từ nơi khác.

Người đàn ông kia có thân hình cao lớn, cổ và thân hình đầy vết sẹo bỏng không thể che giấu dưới chiếc mũ rộng vành, khiến hai người phụ nữ là bà chủ Lưu và thím Lưu sắc mặt tái mét không dám ra ngoài.

Mà Đào Tương không có ý định giải thích nhiều, chỉ nói với họ rằng đây là anh trai nuôi từ quê nhà xa xôi đến thăm cô, không nói thêm gì khác, liền dẫn Cố Sơn vào phòng mình ở tầng hai. 

Bọn cô vừa mới đoàn tụ, có rất nhiều điều muốn nói, nhưng bên ngoài nhiều người mắt tạp, cô chỉ có thể đưa anh về chỗ mình ở. 

Căn hộ nhỏ của cô có cửa sổ và cửa ra vào đều đóng chặt, sau khi mùi nhang muỗi tan đi, lại càng tôn lên một cỗ hương thơm hoa mai nhẹ nhàng bên trong. 

Đào Tương dẫn Cố Sơn vào phòng, bảo anh đi vào phòng vê sinh rửa tay trước, còn mình thì mở cửa sổ cho thông thoáng, ở chỗ của cô không tiếp khách, ngay cả cốc nước cũng chỉ có một cốc thường dùng, không có thừa cái nào khác. 

Đắm chìm trong cảm xúc vui mừng, Đào Tương không nghĩ nhiều, cầm phích nước hàng tre trên bàn viết, vừa định rót vào cốc thì bên ngoài cửa phòng bị gõ nhẹ. 

Bên ngoài là thím Lưu do bà chủ nhà cố ý gọi đi lên, thím đang xoa xoa chiếc tạp dề trên người, không dám nhìn vào trong nơi có tiếng nước chảy: “Cô Đào, bữa trưa tôi mang lên cho cô hay là…” 

Đào Tương hiếm lắm mới có khách, thím Lưu không dám theo quy tắc như thường lệ mà mang cơm lên ngay, chỉ có thể tới hỏi trước. 

“Cứ mang lên đi ạ, làm phiền lấy thêm cho tôi một phần.” Đào Tương suy nghĩ một chút, rồi từ túi xách treo ở cửa lấy ra một chiếc ví đầy tiền lẻ, đưa vài đồng xu cho thím Lưu để xem như tiền cho phần ăn thêm. 

Chỉ là một bữa cơm nhà bình thường, mấy đồng xu này chắc chắn đủ. 

Thím Lưu không phải là người quyết định bữa trưa, nhận tiền xong vội vàng xuống lầu báo cáo với bà chủ Lưu.

Đào Tương quay lại phòng, lần nữa rót nước, nghe thấy tiếng nước trong phòng vệ sinh ngừng lại, nghiêng đầu thì thấy Cố Sơn cúi đầu từ trong đó bước ra, đã rửa tay rửa mặt xong. 

Đầu anh không đội mũ nữa, mà cầm trên tay, hoàn toàn lộ ra gương mặt bị ngọn lửa thiêu đốt, tóc dài che mắt, đuôi tóc còn dính vài giọt nước trong suốt. 

Cố Sơn rõ ràng không dùng khăn trong phòng, chỉ dùng tay áo lau qua mặt, cả người như một ngọn trúc mạnh mẽ, toàn thân tràn đầy vẻ ngỗ ngược thô kệch của người bình dân.

Đào Tương khẽ dừng lại động tác rót nước, không biết tại sao trong lòng lại dâng lên chút xót xa, cô cầm cốc nước đầy đưa cho Cố Sơn uống giải khát, rồi từ tủ quần áo lấy ra một chiếc khăn tay sạch cho anh lau tay.

Chiếc khăn bông như đã được xông hương qua, tỏa ra một mùi thơm ngát dễ chịu, giống hệt như mùi trên người cô và trong căn phòng. 

Cố Sơn hoàn toàn không nỡ dùng, siết chặt trong lòng bàn tay rộng lớn, cúi đầu giả vờ che giấu mà uống vài ngụm nước trong cốc, nhưng vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô kốc. 

Đào Tương nhìn những vết sẹo thảm khốc trên cơ thể anh, có nhiều điều muốn hỏi, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Sau một lúc lâu, hốc mắt cô ươn ướt, như thể đang dâng lên một tầng hơi nước, cẩn thận hỏi khẽ: “Còn đau không?” 

Cố Sơn nghe vậy hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên thấy Đào Tương đang nhìn mặt mình, mới nhận ra cô đang hỏi gì, anh lắc đầu, ánh mắt chứa đựng sự an ủi: “Không sao, lâu rồi không đau nữa.” 

Dù vừa uống nước, âm sắc của người đàn ông vẫn thô ráp và khàn khàn, như thể cổ họng đã bị tổn thương vĩnh viễn, không còn giống như trước. 

Có lẽ Cố Sơn cũng biết giọng nói của mình không dễ nghe, nên anh nhanh chóng im lặng, lại cúi đầu từ từ nhấm nháp nước ấm còn lại trong cốc.

Có lẽ khi gặp nguy hiểm, anh đã vô thức nghiêng đầu tránh né, vì vậy những vết bỏng chủ yếu tập trung ở bên má và cổ, lúc này anh cúi đầu, những nếp nhăn và da thừa đều nhăn lại, rõ ràng phơi bày những đau đớn và khổ sở mà anh đã chịu đựng vì cô. 

Đào Tương chỉ nhìn mà lòng đau nhói, hàng mi dài ướt át, không nỡ nhìn thêm, khẽ dời mắt đi. 

Ánh nắng giữa trưa bên ngoài như những mảnh vàng vụn vặt, rải xuống hàng mi dài mỏng manh của cô, đuôi mắt ẩm ướt khẽ cụp xuống, tạo thành một bóng râm trên gương mặt trắng trẻo, không hiểu sao trông vừa ngây thơ vừa mềm mại.

Cố Sơn có vẻ cúi đầu, nhưng thực ra luôn âm thầm quan sát phản ứng của Đào Tương, thấy cô không nhìn về phía mình nữa, ánh mắt vốn cẩn thận bỗng trở nên sáng loáng nhìn sao cũng không chán. 

Trong ánh mắt của anh, nỗi nhớ và sự ngạc nhiên hòa quyện cùng với niềm thỏa mãn khó có thể kiềm chế. 

Sau hai năm tìm được đường sống từ trong chỗ chết mà tìm kiếm cô, anh đã thay đổi rất nhiều, trong khi tiểu thư của anh, lại hoàn toàn không biết gì. 

Đào Tương quả thật cái gì cũng không biết, trái tim cô rất mềm mại, đầu óc cũng không thể xoay chuyển kịp, vẫn còn thất thần giữa niềm vui lẫn nỗi buồn. 

Căn phòng nhỏ tạm thời lặng yên, chỉ có gió hè giữa trưa thổi qua cửa sổ mở, nhẹ nhàng đưa hơi nóng vào trong, vẫn giống như mọi khi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.