Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 36



Sau khi Lâm Trứ nghe xong thì đưa ngay một cánh tay vào trong xe, anh nâng tay cô lên rồi đỡ cô ra ngoài. Mắt thấy anh muốn bế mình thì Kỷ Vi nhanh chóng ôm chặt tay anh, nhỏ giọng nói: “Em không sao…Chúng ta đi thôi.”

Nhìn thấy nhiều người như vậy khiến cô có chút bị dọa.

“Thật không sao chứ?” Lâm Trứ ôm eo cô, thấp giọng hỏi lại.

“Dạ, không sao ạ.” Kỷ Vi nhanh chóng gật đầu, kéo tay anh đi, tài xế ở phía sau đóng cửa lại, xung quanh vẫn có một vài người đứng đó, cũng không biết có phải là fans anh hay không nhưng chú ý vẫn an toàn hơn. Lâm Trứ đáp lời, anh đeo khẩu trang, ôm eo cô nhóc đi vào bằng một cánh cửa khác.

Đại sảnh hiện nay đang vắng người, đa số mọi người đều chạy về phía Lệ Thần, tiếng la hét vui mừng có thể vang vọng đến tận đây.

Dựa theo kế hoạch, Lệ Thần sẽ đi trước để thăm dò, bởi vậy anh ta sẽ không đi vào cửa đăng ký nhanh như vậy, nhiệm vụ tạm thời là phải câu thời gian để Lâm Trứ dẫn Kỷ Vi vào trước. Hành động của hai bên rất ăn ý, Kỷ Vi để mặc Lâm Trứ ôm eo mình dẫn đi, cô giống hệt một cô bạn gái ngoan ngoãn, rũ mi đi theo anh.

Xung quanh vẫn có một vài fans chạy vụt qua ở trước ở sau, tốc độ đó giống như đang lướt một cơn gió, mỗi lần Kỷ Vi nghe được tiếng bước chân thì thân mình đều cứng đờ, cô rất sợ đột nhiên sẽ có người nhận ra Lâm Trứ. Cũng may không ai nhận ra, tuy rằng Lâm Trứ có chiều cao nổi bật, nhưng anh đeo khẩu trang, ngoại trừ việc anh nhìn giống một người nước ngoài thì tất cả đều bình thường.

Lâm Trứ ôm cô đi lên lầu hai, hai người cách cổng VIP đã rất gần rồi.

Chỉ cần đi vào đó sẽ an toàn.

Ở đây có thể thấy được đường bay thấp thoáng, hai người bước nhanh trên sàn phát ra một vài tiếng vang. Rốt cuộc cũng nhìn thấy cửa VIP, Kỷ Vi thở phào một hơi, Lâm Trứ dẫn cô đi vào, đột nhiên lúc này đâm vào hai người là một cái valy, ngay sau đó có một cô gái luống cuống chân tay chạy đến, nắm lại valy của mình.

Kết quả cái valy bị xoay vòng ngã ngửa ra đất, còn đập vào chân Lâm Trứ một cái.

Kỷ Vi hít một hơi thật sâu, theo phản xạ buông tay Lâm Trứ ra, cúi người định đỡ valy đứng dậy, muốn nhanh chóng đưa cho cô gái đằng kia.

Mà đúng lúc này, cô gái kia vừa duỗi tay nhận valy vừa đưa mắt nhìn về Lâm Trứ.

Tất cả giống như những động tác chậm nối tiếp nhau, Kỷ Vi nín thở, cô hoảng hốt nhảy chồm lên ôm chặt Lâm Trứ, Lâm Trứ lấy tay đỡ được eo cô, Kỷ Vi thấp giọng nói: “Ông xã, về nhà đi.”

Lâm Trứ không đáp, dùng tư thế ôm em bé để ôm Kỷ Vi, Kỷ Vi dùng lưng và gáy mình che mặt anh lại, Lâm Trứ quay người đi về cửa VIP, trực tiếp thẳng tiến vào khu chờ.

Cô gái nắm lấy valy đằng kia vẫn đang ngẩn ngơ, cô ấy nghiêng đầu nhìn bóng dáng của hai người, một lúc sau mới cất tiếng: “Sao giống như nam thần vậy nhỉ?”

“Dù sao thì cũng thật hâm mộ cô gái kia quá.”

Trên chiếc áo cô nàng này mặc có một hàng chữ sau lưng.

“Chỉ yêu Lâm Trứ”

Chắc chắn đây là một fan của anh.

Đi vào hành lang, Kỷ Vi mới phát hiện cô bị Lâm Trứ ôm như một đứa bé, hai chân cô kẹp vào eo anh, tay ôm cổ anh, Lâm Trứ đỡ mông cô, váy còn bị kéo lên một đoạn, nhưng bởi vì đôi chân đang hướng lên nên váy trượt xuống làm lộ ra một đôi chân dài, hiên ngang khoe mình.

Kỷ Vi quýnh quáng, cô giãy giụa, hạ giọng nói: “Thả em xuống đi.”

Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô, không đáp, chỉ thong thả hỏi: “Em vừa mới gọi là gì đấy? Gọi lại lần nữa anh nghe.”

Vừa rồi trong tình huống cấp bách nên cô mới thốt ra một tiếng xưng hô như vậy, bây giờ nhớ lại tai của cô lại đỏ lên, cô nhỏ tiếng đáp: “Em quên rồi.”

“Vậy sao? Không gọi thì đừng mơ xuống.”

“Đừng mà…” Kỷ Vi luống cuống, buông lỏng tay muốn nhảy xuống, tuy rằng hành lang đường VIP rất ít người nhưng vẫn có một vài nhân viên.

Tư thế này lại không phải tư thế xinh đẹp gì cho cam, Kỷ Vi đỏ mặt, cố gắng giãy giụa thêm lần nữa.

Biểu tình của người đàn ông này rất thong thả, không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng đôi tay đang ôm cô vẫn không có ý buông ra, Kỷ Vi thả chân không kẹp eo anh nữa, Lâm Trứ lại ôm càng chặt.

Kỷ Vi: “……”

“Hửm?” Lâm lại nhìn cô thêm lần nữa.

Kỷ Vi: “……”

Đi vào phòng chờ, anh vẫn không thả cô xuống, lúc này Kỷ Vi mới ôm cổ anh, vội vàng nhỏ giọng nói thầm bên tai anh: “Ông xã, thả em xuống đi.”

Khóe môi Lâm Trứ cong lên, rốt cuộc cũng buông tay.

Kỷ Vi nhanh chóng chạy về ghế ngồi, đưa tay vuốt lại làn váy, nhân viên công tác tiến lên, cười chào hỏi và đưa cho họ trà đã pha, hơn nữa lúc đi qua Kỷ Vi còn nhìn cô nhiều một chút.

Người ta đang cười cô đó, Kỷ Vi quýnh muốn chết.

Chắc là toàn bộ nhân viên của cửa VIP này đã nhìn thấy hết rồi, nhưng cũng may phòng nghỉ không có ai, xem ra hôm nay chỉ tiếp một mình Lâm Trứ.

Lâm Trứ ngồi xuống, lấy điện thoại ra nhìn, hình như là liên hệ với Lệ Thần và A Mạo.

Kỷ Vi dựa lưng vào ghế ngồi, tay ôm ly trà, từ từ thổi nguội, sau đó mới uống.

Một lúc sau Lệ Thần dẫn theo A Mạo đi đến phòng nghỉ, quần áo của Lệ Thần có chút lộn xộn, anh ta thở dài, nói: “Quả là cửu tử nhất sinh (1) mà.”

(1) Cửu tử nhất sinh là nguyên văn chữ Hán, ở tiếng Việt được biến tấu cho dễ đọc và dễ nhớ hơn nên sẽ thành Thập tử nhất sinh.

Nhìn dáng vẻ A Mạo cũng rất mệt, rốt cuộc fans cũng đuổi theo cậu ta, bởi vì có fans nhận ra cậu nên đuổi theo, họ cho rằng Lâm Trứ sẽ đi chung với A Mạo, bởi vậy mới có tình trạng cậu bị fans đuổi theo, hơn nữa có người còn đưa đồ ăn cho A Mạo. Ban đầu cậu ta chỉ cầm hộ chiếu và vé máy bay của bốn người, nhưng sau khi đi đăng ký xong, trên tay còn xách thêm một vài hộp bánh khoai nướng còn nóng hổi.

Những món ăn Lâm Trứ chưa bao giờ ăn.

Hầu như fans nào cũng có tâm lý tặng quà, mặc kệ anh có ăn hay không, chỉ nhận nhận thì trong lòng fans đều sẽ rất vui.

Mùi của bánh khoai nướng bay khắp phòng chờ.

Kỷ Vi nhịn không được nhìn chằm chằm hộp bánh.

A Mạo đi đến một cái bàn trống, một giây sau lại quay đầu nhìn Kỷ Vi.

Ngay lập tức Kỷ Vi dời tầm mắt, nhưng khoảnh khắc cô nhìn vẫn bị A Mạo thấy được, cậu ta giơ lên hai ba cái túi, chần chờ hỏi Kỷ Vi: “Tiểu tiên nữ, em muốn ăn sao?”

Kỷ Vi nuốt nước miếng, không trả lời.

Bởi vì cô biết, nếu là đồ ăn fans đưa, trừ trường hợp là những fans cứng quen thuộc thì mới có thể ăn, còn những người khác đưa cho thì vẫn không nên dùng.

Lâm Trứ nhìn Kỷ Vi.

Kỷ Vi suy nghĩ, lắc đầu: “Không ăn ạ.”

A Mạo ngẫm lại, cậu ta cũng không muốn đưa cho cô nhóc, trực tiếp đặt lên bàn trống đằng kia, rốt cuộc an toàn vẫn là quan trọng nhất.

Kỷ Vi chỉ có thể cúi đầu tiếc nuối uống trà.

Một lát sau đã đến giờ, Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi đi qua cửa kiểm tra an ninh.

Qua cửa kiểm tra sẽ bước vào một khu buôn bán nhỏ, thường những khu này sẽ được mở bên trong sân bay, có một vài tiệm bán đặc sản và kinh doanh cà phê, chỉ cần đi qua cửa sẽ ngửi thấy được mùi cà phê lan ra thoang thoảng. Đoàn người đi một lúc đã phát hiện có mùi bánh khoai nướng xen lẫn mùi cà phê, Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi, dẫn cô đi đến cửa hàng bán đó.

A Mạo và Lệ Thần sửng sốt, hai người có phần kinh ngạc, một giây sau nhìn thấy cửa hàng kia thì ngộ ra, A Mạo và Lệ Thần nhìn nhau, khóe môi cong lên, cũng nhấc chân đi qua theo, đã lâu họ cũng không được ăn những món vặt mà các cô bé thích ăn rồi, hôm nay thử một chút vậy.

Lần trước Kỷ Vi cũng đăng ký ở chỗ này, cô biết ở đây có bán bánh khoai nhân xúc xích, nhưng nhất thời lúc ở phòng chờ không nhớ ra. Sau khi đi vào cửa hàng, Lâm Trứ nhỏ giọng bảo cô: “Muốn ăn cái gì thì tự em chọn đi.”

Kỷ Vi cảm động, nhón chân nhìn anh, sau đó ghé đầu sát vào bên ngoài khẩu trang, nhẹ nhàng hôn anh một cái, “Cảm ơn anh.”

Lâm Trứ đưa tay ôm eo cô, ừ một tiếng.

Kỷ Vi cười tủm tỉm quay đầu, gọi hai phần bánh khoai, bánh khoai ở đây rất nhỏ, chỉ có một ít được bỏ vào hộp, giá cả lại không hề rẻ, đặc biệt là nơi sân bay như thế này.

Mua hai phần, lại chọn thêm một ly nước trái cây.

A Mạo và Lệ Thần ở phía sau cũng nói: “Chúng tôi cũng muốn ăn lắm…Lâm tổng à.”

Lâm Trứ mặc kệ bọn họ, nắm tay dắt Kỷ Vi đi trước.

“Lâm tổng, sao anh lại nhỏ mọn vậy chứ.” A Mạo cố ý ở đằng sau nói to, Lâm Trứ thờ ơ, Kỷ Vi mở túi bánh, cầm một miếng bánh khoai, cúi đầu ăn.

Bánh cho vào miệng liền cảm nhận được độ xốp, giòn hơn nữa còn rất thơm, rất ngọt. Kỷ Vi rất thỏa mãn.

Cô ăn rất vui vẻ, cô đưa tay cầm một miếng bánh đến bên môi của Lâm Trứ, anh đeo khẩu trang, chỉ cúi đầu nhìn miếng bánh kia.

Đôi mắt Kỷ Vi sáng lấp lánh: “Ăn rất ngon, thật ấy, không lừa anh đâu, không quá ngọt đâu mà, rất vừa miệng, còn xốp xốp giòn giòn nữa. Anh ăn một miếng đi.”

Lâm Trứ: “Em gọi một tiếng đi.”

Tay Kỷ Vi cứng đờ, lắp bắp nói: “Gọi…gọi gì chứ ạ?”

Lâm Trứ chỉ bình tĩnh nhìn cô, không đáp, nhưng bên trong đôi mắt ấy là ý tứ “tự em biết mà”.

Kỷ Vi nhìn miếng khoai còn nóng đến ngây ngốc, một lát sau cô tự cúi đầu ăn, cái miệng nhỏ cứ đóng mở nhai nhai, giống hệt một con chuột hamster.

Lâm Trứ thấy cô như vậy thì nhướng mày, nắm tay cô đi về phía trước.

Đến cửa kiểm tra, lúc này Kỷ Vi mới đem miếng khoai cuối cùng qua bên anh, sau đó nhón chân nói thầm bên tai ai đó: “Ông xã, anh ăn một miếng đi, rất ngon nha.”

Vì lẽ đó, A Mạo và Lệ Thần ở phía sau trơ mắt thấy được cảnh tượng Lâm Trứ kéo khẩu trang xuống, cúi đầu cắn miếng bánh trong tay Kỷ Vi.

A Mạo ngạc nhiên thốt lên: “Lâm tổng, sao anh cũng ăn những loại thực phẩm như thế này chứ?”

“Giật mình nha.” Lệ Thần cũng thở dài, “Quả nhiên phải xem người đút cho là ai.”

Lâm Trứ nhai miếng bánh khoai, ánh mắt quét về phía hai người họ, sau đó nắm tay Kỷ Vi ngồi xuống.

Mặt Kỷ Vi đã sớm đỏ bừng, sau khi yên vị cô tiếp tục ăn miếng bánh khoai còn dang dở trên tay, uống thêm mấy ngụm nước trái cây cho nhuận họng, cô tranh thủ hỏi Lâm Trứ: “Ăn ngon không anh?”

Lâm Trứ thong thả lật quyển tạp chí ra, đáp: “Không thể ăn.”

Kỷ Vi: “……”

Thật đúng là không phải người tri âm gì cả.

Cô nói thầm: “Chẳng lẽ lúc nhỏ anh không ăn cái này sao?”

“Không ăn.”

Kỷ Vi: “A, anh đúng là không có tuổi thơ mà.”

Lâm Trứ đưa tay lên cổ cô, nhẹ nhàng xoa tới xoa lui, Kỷ Vi cảm giác cổ ngưa ngứa thì đẩy tay anh ra. Rất nhanh đã tới lúc lên máy bay, Kỷ Vi gom rác và ly nước mới uống được một nửa nhét vào thùng rác, sau đó đi theo bên cạnh Lâm Trứ vào khoang hạng nhất. Lúc này trong khoang không nhiều người lắm, khi bọn họ vào mới chỉ được một phần ba.

Chỗ ngồi của Kỷ Vi là cạnh cửa sổ, Lâm Trứ khom lưng điều chỉnh ghế cho cô, bởi vì chuyến bay lần này kéo dài đến năm tiếng.

Kỷ Vi co người dính sát vào lưng ghế, mở to mắt nhìn anh.

Lâm Trứ chuẩn bị xong xuôi thì cúi đầu hôn lên môi cô, dây dưa một lúc mới nói “Ngủ một lát đi.”

“Dạ….”

Phía bên cạnh Lệ Thần và A Mạo trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, không….không cần tránh ai sao trời??? Trực….trực tiếp hôn như vậy luôn á??? Rượu vang đỏ nhân viên vừa mới đưa cho ông đây đều….đều đổ ra hết rồi. Hai người nhanh chóng gọi thêm hai ly trà, uống hết một hơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.