Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 39



A Mạo vừa mới đưa mắt nhìn vào trong, chưa kịp thấy gì thì Lâm Trứ đã lui về sau một bước rồi đóng cửa lại, ‘cạch’ một tiếng vang lên, A Mạo chỉ còn nhìn thấy cánh cửa.

Cậu ta sững người một lúc, sau đó đưa tay lên gõ cửa: “Lâm tổng, ăn sáng thôi ạ.”

Lâm Trứ không đáp lời A Mạo, anh đi đến mép giường, khom lưng hôn lên trán Kỷ Vi một cái, nói: “Đi rửa mặt, thay đồ rồi ra ăn sáng.”

Kỷ Vi ôm chăn, mơ màng gật đầu, làn da cô trắng nõn, lại có phần mềm mại, quấn người trong chăn, nhìn qua có phần dễ thương lại có phần xinh đẹp.

Cô che miệng ngáp, nhích người muốn xuống giường, Lâm Trứ đã đưa tay ra bế hẳn cô lên, Kỷ Vi vội vàng lấy tay đang che miệng ôm cổ anh, tay anh đỡ mông cô, giống hệt như tư thế ôm trong sân bay, Kỷ Vi dựa vào vai anh, nghe được từng tiếng thở của anh.

Kỷ Vi vung vẩy đôi chân dài, “Em tự đi được mà.”

“Đi đến khi nào?” Lâm Trứ hỏi lại, áo ngủ của cô nhóc rất mềm mại, ôm vào thực sự thoải mái, anh nhịn không được ôm càng chặt hơn.

Kỷ Vi nằm bò ra lắc đầu, cô vẫn còn có chút mơ màng.

Đi vào phòng tắm, Kỷ Vi đột nhiên cất tiếng hỏi: “Nét mặt vừa rồi của A Mạo là sao vậy ạ? Hồi nãy anh ấy có nhìn vào phòng, giống như đang lo lắng gì đó ấy.”

Bước chân Lâm Trứ hơi khựng lại, ngữ khí lạnh lùng: “Đừng để ý đến cậu ta.”

“Anh ấy sao vậy ạ?” Kỷ Vi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kia của A Mạo, lại hỏi tới.

Đương nhiên Lâm Trứ sẽ không trả lời cô, ôm cô đi vào phòng tắm, khom lưng buông tay ra, Kỷ Vi duỗi chân tiếp đất, cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông này.

Cà vạt anh vẫn chưa thắt xong, rũ xuống hai bên, da thịt thấp thoáng.

Kỷ Vi nhịn không được nắm lấy cà vạt anh, túm chặt.

Lâm Trứ khom lưng xuống theo bản năng, “Hửm?”

Kỷ Vi nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, dừng một lát rồi lại cười lắc đầu, sau đó đẩy anh ra, “Anh ra ngoài đi.”

Lâm Trứ bị cô nhóc túm lấy cà vạt, sau lại bị ghét bỏ đẩy ra, đôi mắt anh híp lại, không nói gì đưa tay chạm vào eo cô, nhẹ nhàng xoa, Kỷ Vi hoảng hồn, mặt đỏ lên, Lâm Trứ khẽ cười một tiếng, xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa nhà tắm. Bên trong chỉ còn một mình Kỷ Vi, mặt vẫn còn đỏ, không nhúc nhích.

Không biết có phải do quá mệt hay không mà cô ngủ rất sâu, cũng không hề đi tiểu đêm, cảm thấy xung quanh mình chỉ toàn hơi thở của anh, điều đó khiến cô rất an tâm. Lúc sáng có tỉnh lại một chút, cô vẫn là nằm nghiêng, còn anh thì ôm eo cô từ phía sau, đôi mắt cô cứ chớp chớp muốn mở ra nhưng cuối cùng lại không đủ động lực, lại thiếp đi mất.

Khi tỉnh lại lần nữa Lâm Trứ đã ăn mặc chỉnh tề, một đêm chung giường cứ như thế qua đi.

Ở trong phòng tắm tưởng đông tưởng tây, ngây ngốc đỏ mặt, sau cùng mới chậm chạp đánh răng rửa mặt đi ra. Trong phòng không có ai, chỉ có phía sau cánh cửa khép hờ truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, Kỷ Vi mở vali, chọn một cái váy màu xanh nhạt bó eo, đi vào phòng tắm thay, tiếp theo thuận tay cột một kiểu tóc thoải mái, tô son môi.

Cô gái ở trong gương liền trở nên cực kỳ xinh đẹp.

Cô chỉ đánh một lớp trang điểm mỏng trên mặt mà thôi.

Đi về phía cửa đưa tay mở ra, ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong phòng, Kỷ Vi có phần không thích ứng, đưa tay lên nheo mắt, cô thấy chuyên viên trang điểm đang giúp Lâm Trứ thắt cà vạt, Kỷ Vi bĩu môi, vừa nhìn vừa đi đến sô pha ngồi phịch xuống.

A Mạo thấy Kỷ Vi đi ra thì bước tới đưa bữa sáng cho cô, gọi: “Tiểu tiên nữ…”

Kỷ Vi ngửi được mùi thơm thì cúi đầu nhìn.

“Ăn sáng đi nào.” A Mạo cẩn thẩn quan sát Kỷ Vi, muốn từ cô kiểm tra xem có chỗ nào bất đồng hôm qua hay không, Kỷ Vi cười với A Mạo, “Cảm ơn anh, A Mạo.”

Sau đó không hề nhìn Lâm Trứ và chuyên viên trang điểm nữa, cúi đầu lấy đũa ăn sáng.

Bánh bao chiên ở thành phố biển này không tệ, kết hợp với sữa đậu nành càng làm tăng hơn hương vị, Kỷ Vi ăn vài cái, lại uống thêm sữa đậu nành, một lát sau đã no. Bên này cô ăn sắp xong thì Lâm Trứ cũng đã hoàn tất, anh cũng không trang điểm, chỉ cần chỉnh lại tóc và lông mày là được.

Đến son môi anh cũng không cần.

Chuyên viên trang điểm rất nhanh đã thu xếp xong, nhìn thấy Kỷ Vi thì cười hỏi: “Vi Vi có muốn trang điểm không?”

Kỷ Vi lau phần sữa dính nơi khóe môi, nhìn qua lắc đầu: “Không cần ạ.”

A Mạo cười nói: “Tiểu tiên nữ cứ như vậy cũng rất đẹp rồi.”

Cậu ta vừa mới khen xong thì Lâm Trứ cũng thong thả bước qua, A Mạo cứng họng, nụ cười dần tắt, Lâm Trứ đi về phía bên này, đưa tay kéo Kỷ Vi qua, cúi đầu hỏi: “Ăn no chưa?”

Kỷ Vi gật đầu: “Dạ, no rồi ạ.”

Tầm mắt của cô lại dừng trên cà vạt của anh.

Chuyên viên trang điểm thắt cà vạt rất đẹp, Lâm Trứ nhìn theo ánh mắt cô, một lúc sau anh lấy tay cầm cà vạt, để sát vào người cô: “Em làm được như vậy không?”

Kỷ Vi sửng sốt, lắc đầu: “Không làm được ạ.”

“Vậy phải học.” Giọng nói của Lâm Trứ vẫn lạnh đạm, giống y như ngữ khí lúc khuyên cô học tập cho tốt, Kỷ Vi ‘ừm’ một tiếng, nói: “Vậy giờ em học.”

“Không còn kịp rồi, buổi tối được không?”

“Dạ được.”

Hai người đứng rất gần nhau, Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô nhóc, cô nhóc lại ngẩng đầu đáp lời, đến lúc này thì A Mạo và nhân viên trang điểm cũng ngửi được mùi thức ăn cho chó bay trong không khí, cậu ta vội nhìn đồng hồ: “Lâm tổng, đến giờ xuất phát rồi.”

“Ừm.” Lâm Trứ trả lời, ôm eo Kỷ Vi đi về phía cửa.

A Mạo ở phía sau nhìn nhìn, có chút lo lắng, “Lâm tổng, cái này….hình như anh phải giữ khoảng cách đó?”

Lâm Trứ không đáp, mở cửa trực tiếp đi ra ngoài, đã bước qua cánh cửa này cũng có nghĩa là muốn công khai, Kỷ Vi tùy ý anh ôm, đi đến thang máy.

A Mạo và nhân viên trang điểm đi theo phía sau, cũng vội vàng vào thang máy. Mặt ngoài A Mạo cười cười nhưng trong lòng lại hoảng sợ kêu trời ơi, sau đó cúi đầu nhắn wechat cho Lệ Thần.

A Mạo: 【 Bọn anh tới chưa? 】

Lệ Thần: 【 Tới rồi tới rồi, xuống chưa? 】

A Mạo: 【 Ông trời ơi, Lâm tổng ngang nhiên ôm eo tiểu tiên nữ xuống lầu kìa, hoàn toàn không có ý tránh gì cả, làm lớn vậy có phải muốn công khai không đây? 】

Lệ Thần: 【 Lâm tổng không phải là dạng người muốn che che dấu dấu đâu!!! Tôi đã sớm biết rồi!! 】

A Mạo: 【…… Tiểu tiên nữ hồi tối hôm qua còn ngủ chung với Lâm tổng đó!!! 】

Lệ Thần: 【…… Không phải ngủ sô pha mà cùng giường hả? 】

A Mạo: 【 Tất nhiên là không rồiiiii, chính là chung phòng chung giường đó! 】

Lệ Thần: 【…… Bình tĩnh. 】

Lệ Thần: 【 Buổi sáng đã có tin tức, chắc thấy hình ảnh hôm qua ở sân bay thì người ta cũng đã đoán ra rồi. Để tôi chuẩn bị các mối quan hệ xã hội trước đã. 】

A Mạo: 【 Thật đáng sợ, hu hu hu. 】

Từ tầng cao nhất xuống lầu một, A Mạo mới cất điện thoại vào, cùng đi phía sau với nhân viên trang điểm, Lâm Trứ không ôm Kỷ Vi nữa mà đổi thành nắm tay.

Khách sạn này có không ít nghệ sĩ ở, sáng sớm hôm nay đều phải đi đến nơi tổ chức liên hoan phim, ngoại trừ thang máy Lâm Trứ dùng, những thang còn lại có không ít người đi xuống, tất cả đều là những người trong vòng. Năm nay Hà Hoài đến tham dự một mình, Triệu Tiểu Ai đang mang thai, ở nhà nghỉ ngơi.

Anh ta mặc áo sơmi trắng, từ thang máy đi ra nhìn thấy Lâm Trứ thì kêu lên: “Lâm tổng.”

Lâm Trứ nắm tay Kỷ Vi dừng lại, Hà Hoài nhanh chóng đi đên, bên cạnh là đoàn đội của mình, anh ta nhìn Kỷ Vi, cặp mắt đào hoa lập tức sáng lên, “Tối hôm qua sau khi nghe tin xong tôi liền suy nghĩ, không ngờ anh thật sự dẫn theo Vi Vi.”

Kỷ Vi cũng biết Hà Hoài, phía trước đã từng gặp qua, cô thẹn thùng cười chào anh ta: “Xin chào Hà lão sư.”

“Ai, tiểu mỹ nữ, đừng… Ách… Hửm?” Hà Hoài cười sáng lạn, đang muốn tiếp tục nói chuyện thì tầm mắt dừng lại trên cánh tay Lâm Trứ nắm lấy tay cô nhóc, gì đây, gì đây???

Hà Hoài cười gượng, “Ừm? Cái này..?”

Thật ra không chỉ mình Hà Hoài thắc mắc, ở đại sảnh cũng có không ít người đang muốn đi lên chào hỏi Lâm Trứ cũng dừng mắt tại cái nắm tay này.

Lâm Trứ nói: “Đi một mình?”

Hà Hoài xấu hổ: “….Đúng vậy.”

Ánh mắt tiếp tục nhìn về hai bàn tay đang nắm nhau đó…

Lâm Trứ buông tay Kỷ Vi ra, sửa lại thành ôm eo cô, đi về phía trước, đôi mắt Hà Hoài chợt lóe sáng, nhìn A Mạo.

A Mạo hì hì hai tiếng, vội vàng tiến lên đằng trước.

Hà Hoài: “……” Anh ta nhìn những nghệ sĩ ở xung quanh, có người vẻ mặt mờ mịt, có người lại hiểu rõ.

Đi gần đến cửa thì Hà Hoài nhanh chân đi lên, nói: “Lâm tổng, anh…anh có phải nên rời khỏi hội ba mẹ bỉm sữa rồi không?”

Anh đây đâu phải nuôi con gái, anh đây là đang nuôi vợ mà.

Lúc trước còn hỏi chuyện con gái đến kỳ phản nghịch thì phải làm sao nữa chứ….

Mất công bọn họ truyền dạy nhiệt tình cho anh….

Vốn dĩ Kỷ Vi có chút không thoải mái, cô đâu biết ở dưới sảnh nhiều người như vậy, vừa bước ra khỏi thang máy thì dường như ánh mắt của mọi người đều nhìn cô và Lâm Trứ chằm chằm, cô chỉ có thể ngơ ngác mà đi theo anh, lúc sau có Hà Hoài tới thì cô mới cảm thấy hơi an tâm, kết quả đi được tới cửa thì nghe câu hỏi của Hà Hoài, Kỷ Vi liền ngẩn người.

Cô nhìn Lâm Trứ đang ở bên cạnh mình.

Lâm Trứ bình tĩnh đáp: “Là Trương Việt hỏi thay tôi.”

Hà Hoài: “Hả? Phải không đó?”

“Ha ha ha….” Hà Hoài cười rộ lên, lại nhìn Kỷ Vi nhiều một chút, Kỷ Vi cười cười với anh ta, Lệ Thần vội mở cửa xe, Lâm Trứ ôm Kỷ Vi bước lên, vào được ghế thì cô liền thở phào một hơi, Lâm Trứ ngồi sát bên cô, Lệ Thần nhanh chóng đóng cửa.

Chắn hết tầm mắt bên ngoài của mọi người.

Hà Hoài không vội đi, anh ta túm lấy cổ áo A Mạo, A Mạo run rẩy, hì hì cười: “Hà lão sư, tôi phải lên ghế phụ ngồi rồi.”

Hà Hoài híp mắt: “Nói, có phải ông chủ của các cậu đang yêu đương hay không?”

A Mạo: “Không thể nào, không thể nào.”

Hà Hoài dựng ngón cái thẳng lên: “Vẫn là ông chủ các cậu lợi hại.”

Nuôi cô nhóc làm vợ luôn rồi.

A Mạo cười cười, nhanh chóng thoát ra, đi lên ghế phụ.

Cậu ta biết những tin tức kế tiếp sẽ khiến đoàn đội không được yên ổn.

Xe khởi động, họ là những người đầu tiên đi khá sớm, những người khác dường như rất tôn kính Lâm Trứ, phải đợi anh lên xe, nhìn theo bóng chiếc xe dần xa rồi mới bước lên xe của mình.

Chiếc xe bảo mẫu màu đen đi về phía khu tổ chức, thành phố biển này sáng nay có tình trạng kẹt xe, Kỷ Vi ở trong xe uống nước, sau đó nhìn Lâm Trứ.

Anh đang xem điện thoại.

Kỷ Vi híp mắt, đột nhiên đè tay xuống đầu gối anh, Lâm Trứ không cản, lấy ngón tay bấm nút điện thoại, màn hình nhanh chóng tối đen.

Kỷ Vi đưa đầu nhìn anh, một giây sau, giọng nói mềm mại của cô nhóc vang lên: “Ba ơi?”

Lệ Thần trượt tay lái…xém nữa đã đâm vào đuôi xe đằng trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.