ầu gấu không sợ trời không sợ đất cảm thấy sĩ diện của mình từ trước đến giờ đều mất sạch trong một giây này. Nhưng có thể làm sao chứ? Mày có thể đánh cô ấy một trận ư?
Quý Nhượng chán chường nghĩ, anh phải không xuất hiện trước mặt cô ít nhất nửa năm, để xem cô có thể quên đi cảnh này hay không.
Quý Nhượng nhét kẹo vào trong tay cô, xoay đầu muốn chạy.
Thích Ánh vội vàng kéo lấy cổ tay anh.
Ngón tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, hệt như phủ bông gòn vậy, giãy nhẹ ra có thể sẽ gãy mất.
Quý Nhượng chợt dừng bước. Sau lưng anh hơi cứng đờ, anh cúi đầu, mím môi, không nói, như đang hỏi: Lại làm gì?
Thích Ánh đã sớm chuẩn bị vở ghi, cô đưa đến trước mặt anh, Quý Nhượng cúi đầu đọc, trên đó ghi: Tại sao lại tránh tớ?
Dường như từ những con chữ xinh đẹp kia, anh có thể cảm nhận được sự uất ức của cô.
Anh mím môi, còn chưa đáp, Thích Ánh lại lật sang một trang khác, viết: Tớ sau này sẽ ngoan, sẽ không chọc cậu giận.
Tim Quý Nhượng lại bị bóp chặt đau đớn.
Thích Ánh lại lật một trang: Tớ mời cậu ăn pudding dâu được không?
Anh vừa đau lòng vừa buồn cười.
Ông đây là con nít à?
Anh không mím môi nữa, chậm rãi phun ra vài từ: Là tôi sai, không tránh nữa.
Cô chớp mắt, lông mi cong cong như cánh bướm, khóe môi cong lên.
Anh cũng cười, nhìn thấy viên kẹo dâu nắm chặt trong tay cô, đưa một ngón tay chọc nhẹ lên trán cô: “Phải ăn, biết không?”
Để anh còn đưa tiếp chứ.
……
Sáng thứ hai, một bắt đầu mới.
Lúc Khuất Đại Tráng xách cặp chán chường bước vào lớp, vô ý nhìn một cái, suýt nữa ngã lăn trên đất.
May mà Lưu Hải Dương nhanh tay lẹ mắt giữ cậu lại, mắng: “Mẹ nó, mày mắc bệnh mềm xương à, mặt đất bằng phẳng cũng té nữa.”
Khuất Đại Tráng run rẩy chỉ vị trí cuối lớp bên cửa sổ: “Đồng chí Hải Dương, tao không phải nằm mơ chứ? Kia là anh Nhượng sao? Anh ấy sao lại đọc sách tiếng Anh?”
Không sai, không chỉ là đọc sách tiếng Anh, bên tay còn đặt quyển tập nháp, vừa đọc vừa ghi từ mới.
Hai người đỡ nhau xông đến đó.
Quý Nhượng không biết từ đâu tìm ra vở chép từ vựng, đã chép chi chít hết một trang từ vựng tiếng Anh. Tỉ mỉ nhìn sẽ thấy miệng anh hình như đang thầm học thuộc từ.
Mắt Khuất Đại Tráng trợn to như chuông đồng: “Anh Nhượng! Anh làm gì vậy!”
Sắc mặt Quý Nhượng hờ hững: “Không mọc mắt sao?”
Nói rồi không thèm để ý cậu nữa, cây bút cá voi hồng trong tay chuyển động như bay, vừa ghi vừa chép.
Khuất Đại Tráng cảm thấy nhân sinh quan của mình bị công kích, ngây người ngồi vào chỗ, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn một cái. Đại ca trước giờ trong giờ tự học không phải chơi game thì đi ngủ, giờ đây lại ngồi chép từ vựng cả một tiết!
Hết tiết, Quý Nhượng đi vệ sinh.
Khuất Đại Tráng lén lút chạy đến chỗ anh nhìn quyển từ vựng.
Đúng rồi, thật sự là từ vựng tiếng Anh, không phải ** thì cũng là ***.
Vẻ mặt Khuất Đại Tráng như sắp khóc đến nơi, nắm lấy tay Lưu Hải Dương: “Xong rồi xong rồi, anh Nhượng chắc chắn bị người ta lấy mất hồn phách rồi.”
Lưu Hải Dương đánh lên đầu cậu: “Mẹ nó, mày cả ngày đọc ít tiểu thuyết thôi!”
Sau đó cả một ngày, Quý Nhượng đều rất nghiêm túc nghe giảng.
Sau khi môn toán khiến anh nghi ngờ nhân sinh, còn có vật lý, địa lý, hóa học nối tiếp nhau khiến đại ca cảm thấy suy sụp.
Mẹ nó đây là thứ cho người học sao?
Là do anh bỏ học quá lâu rồi, hay học tập ngày nay đã khó xơi như vậy rồi?
Đại ca rất bực mình.
Đám đàn em của đại ca thầm phát run.
Cái gì không biết cũng không dám hỏi.
Đừng hỏi, hỏi chính là bị ép học bây giờ.
Tan học, Quý Nhượng mặt không biểu cảm dọn dẹp sách vở, thật ra cũng không có gì để dọn, lúc khai giảng anh vốn dĩ không đi nhận sách mới, Khuất Đại Tráng sau khi nhận giúp anh, đảo mắt liền không biết vứt ở đâu rồi.
Đến hôm nay sách để nghe giảng đều là của Lưu Hải Dương.
Hôm qua bọn họ đã hẹn Nhị Trung bên cạnh hôm nay tan học sẽ đi chơi bóng rổ.
Bọn Khuất Đại Tráng đã bắt đầu hưng phấn bàn bạc lát nữa làm thế này dày vò đám người Nhị Trung trên sân bóng rổ. Kết quả Quý Nhượng xách cặp nói “Tao không đi đâu.”
Khuất Đại Tráng khóc lóc: “Đừng mà anh Nhượng! Anh không ở đây, bị dày vò sẽ là bọn em đó!”
Quý Nhượng đi thẳng ra ngoài: “Tao có việc.”
Cả đám vội vã chạy theo, nhiệt tình khuyên nhủ: “Có chuyện gì thế? Bọn em đi cùng anh, làm xong về chơi với đám Nhị Trung vẫn còn kịp!”
Quý Nhượng đá người gần nhất một phát: “Đừng có đi theo ông!”
Anh vừa nổi giận, mọi người liền không dám theo nữa.
Khuất Đại Tráng nhìn theo bóng lưng đi xa của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hết chịu nổi rồi! Soán ngôi! Tao phải soán ngôi!”
Lạc Băng: “Ghi âm lại rồi.”
Khuất Đại Tráng: “???”
Quý Nhượng đi ra ngoài cổng trường, leo lên xe mô tô leo núi của mình, cả đường chạy đến trung tâm thương mại gần trường nhất.
Đậu xe xong, liền đi thẳng đến tiệm mắt kính.
Anh nhìn không rõ bảng.
Trước giờ không nghe giảng, tầm nhìn gần không bị ảnh hưởng, được chăng hay chớ, hôm nay mới phát hiện, bảng lớp cách anh quá xa, mẹ nó đến mặt của giáo viên anh cũng không nhìn rõ.
Sau khi bước vào tiệm, lập tức có nhân viên đến chào đón, nhiệt tình hỏi anh: “Bạn học đến làm kính sao?”
Anh gật đầu, nhân viên lại hỏi: “Đến làm kính áp tròng hay là kính gọng?”
Quý Nhượng nói: “Cả hai.”
Nhân viên dẫn anh đi đo thị lực.
Kết quả là mắt trái 100 độ, mắt phải 150 độ*, mẹ nó, còn bị loạn nữa.
(* Đơn vị đo mắt của Trung Quốc.
Mở rộng thêm: Mắt của người bình thường nằm trong khoảng 50 độ)
Nhân viên dẫn anh ra ngoài chọn mặt kính và gọng kính: “Đây là kính chống ánh sáng xanh, lúc nhìn máy tính sẽ không bị ảnh hưởng, giá hơi cao một chút. Loại này là kính bình thường...”
Quý Nhượng không kiên nhẫn xen ngang: “Lấy loại tốt nhất.”
Nhân viên tiệm lập tức cười rạng rỡ: “Vâng ạ!”
Chọn xong mặt kính sẽ chọn gọng kính, nhân viên không nhịn được nói: “Bạn học bạn đẹp trai như vậy, đeo gọng nào cũng đẹp cả. Cậu nhìn loại này, gọng đen rất hợp với khí chất của cậu. Loại viền vàng nhỏ này cũng không tệ, cậu muốn đeo thử không?”
Quý Nhượng thầm nghĩ, làm mắt kính cũng thật nhiều quy tắc, anh lười thử, tiện tay chỉ một cái: “Cái này đi.”
Sau khi chọn xong thì điền đơn thanh toán, Quý Nhượng vô cùng nhàm chán ngồi chờ, nhìn thấy quầy bên cạnh có một nam sinh mặc đồng phục Nhất Trung mang theo một chiếc cặp to đang chọn gọng kính.
Cả hàng mười mấy cái gọng kính đều bị cậu thử một lượt.
Cậu ta dường như vẫn không quá hài lòng, lại xoay người đi đến quầy của Quý Nhượng, chưa đi được hai bước, nhìn thấy Quý Nhượng nghiêng người dựa lên quầy kính, trên gương mặt hơi ngây ra của cậu ta xuất hiện một tia hoảng loạn.
Quay đầu bỏ chạy.
Cậu ta sắp chạy đến cửa, Quý Nhượng rốt cuộc cũng nhớ ra cậu ta là ai.
Ngô Duệ lớp 11/1, là học sinh nhất khối xuất hiện trong buổi chào cờ thứ hai mỗi tuần.
Quý Nhượng nhìn bóng lưng cậu ta, bỗng nghĩ ra gì đó, chạy hai bước đuổi theo, gọi: “Đứng lại.”
Ngô Duệ cứng đờ, không dám không đứng lại, cậu ta nuốt nước bọt, xoay người rụt rè hỏi: “Bạn… Bạn học Quý, có chuyện gì sao?”
Quý Nhượng đi đến trước mặt cậu ta, trên dưới đánh giá một lượt, nhìn thấy dáng vẻ run lẩy bẩy của cậu ta, nhíu mày nói: “Ông đây lại không đánh cậu, chỉ là muốn hỏi cậu một chuyện.”
Ngô Duệ thở phào một hơi, đang sửa lại quai cặp, thử thăm dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Ngô Duệ sợ hãi lắc đầu: “Bạn học Quý...! Tôi không làm chuyện phạm pháp đâu! Không chạm vào ma… ma túy!”
Quý Nhượng suýt chút không kiềm được đánh người.
Mẹ nó, mấy người trong trường không biết đã đồn bậy bạ về anh bao nhiêu tin rồi?!
Quý Nhượng thở dài hai cái, cuối cùng điều chỉnh giọng mình nghe không còn đáng sợ như thế: “Tôi muốn hỏi cậu, có muốn kiếm chút tiền dạy thêm không? Mỗi buổi bao nhiêu tiền cậu cứ nói.”
Ngô Duệ rốt cuộc hiểu ý của anh rồi, trong mắt lộ ra mừng rỡ: “Dạy thêm à! Thế thì được!”
Cậu ta là học sinh đặc biệt khó khăn mỗi năm đều lấy học bổng của trường, tuy nói bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất là học hành, nhưng nếu có thể dùng hết khả năng trong phạm vi của mình kiếm chút tiền giúp đỡ gia đình, đối với gia đình cậu ta mà nói cũng là một giúp đỡ rất lớn.
Cậu ta bỗng có chút hảo cảm với đầu gấu hung thần ác sát trong lời đồn này.
Rất thân thiện! Còn giới thiệu việc làm cho mình nữa!
Ngô Duệ đẩy gọng kính sắp gãy của mình, vui mừng nói: “Tiền không quá nhiều, cứ tính theo một nửa giá của giáo viên trong lớp học thêm là được. Xin hỏi là ai muốn học thêm vậy?”
Quý Nhượng: “Tôi.”
Ngô Duệ: “...”
Bây giờ nói không nhận còn kịp không?
Không kịp rồi, Quý Nhượng xách cặp cậu ta trực tiếp kéo đến một tiệm cà phê ở lầu một.
Tiệm cà phê cao cấp trong trung tâm thương mại, Ngô Duệ chưa vào bao giờ. Cậu ta có chút căng thẳng ngồi trên ghế mình, nhỏ giọng hỏi: “Bạn học Quý, cậu không đùa chứ?”
Quý Nhượng cầm lấy menu gọi cà phê, lườm cậu ta: “Cậu nhìn ông đây giống đang đùa sao? Uống gì?”
Ngô Duệ: “Sao… sao cũng được.”
Quý Nhượng nói với nhân viên phục vụ: “Hai ly kiểu Mỹ.”
Gọi xong, anh lấy tập ghi chép của mình ra, ném vào trong lòng Ngô Duệ: “Đây là vở ghi hôm nay tôi nghe giảng, cậu xem chỗ nào không đúng giảng lại cho tôi.”
Ngô Duệ hoang mang giở vở ghi của anh ra, nhìn một lượt: “Tất cả… đều không đúng.”
Sắc mặt Quý Nhượng thay đổi, hung hăng đứng dậy đi về hướng cậu. Đôi mắt anh rất hoang dã, lúc nghiêm mặt trông vô cùng hung dữ, Ngô Duệ thật sự bị dọa muốn khóc rồi.
Sau đó nhìn thấy đầu gấu đặt mông xuống ngồi cạnh cậu, nhíu mày lôi ra một cây bút cá voi hồng không hề phù hợp với khí chất của mình.
“Cậu nói đi, tôi sửa.”
Ngô Duệ lúc này mới hơi hoàn hồn.
Đầu gấu hình như không nói đùa, anh hình như thật sự muốn nghiêm túc học hành.
Ngô Duệ lại cúi đầu nhìn vở ghi chép của anh lần nữa.
Thê thảm đến không nói nên lời.
Trong lòng Ngô Duệ bỗng dâng lên cảm giác trách nhiệm to lớn, cậu ta đóng vở ghi lại, lần đầu tiên lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào thiếu niên chỉ vừa nhìn thấy bóng lưng liền khiếp sợ này.
“Bạn học Quý, cậu mất căn bản, cứ thế học là không được đâu. Chúng ta kết bạn Wechat, cậu gửi toàn bộ phiếu điểm cùng bài thi từ lớp mười đến cho tôi, tối nay tôi về sẽ căn cứ vào tình hình của cậu mà làm kế hoạch học tập, từ ngày mai bắt đầu học thêm, cậu thấy thế nào?”
Quý Nhượng bỗng cảm thấy, làm người không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Tên mọt sách này, vẫn khá khiến cho người ta kính phục.
Chỉ là...
Quý Nhượng mặt không biểu cảm nói: “Không có bài thi, từ lớp 10 đến giờ, mỗi lần thi tôi đều nộp giấy trắng.”
Ngô Duệ: “???”
Sau nửa tiếng đồng hồ trò chuyện, học sinh nhất khối biết mình đang đối diện với vấn đề nan giải gì rồi.
Cậu ta khẩn cầu đại ca: “Ngày mai có thể mang sách giáo khoa căn bản nhất đến không?”
Đại ca nghiêm túc gật đầu.
Lúc rời khỏi tiệm cà phê, Ngô Duệ nhanh chóng có ấn tượng đối với Quý Nhượng không nhịn được hỏi: “Bạn học Quý, vì sao cậu đột nhiên muốn nghiêm túc học hành vậy?”
Cậu ta muốn nghe thử lý do, xem đại ca có phải là nhất thời hứng thú muốn đùa cậu ta hay không.
Quý Nhượng nhìn cậu ta một cái: “Muốn thì muốn thôi, mẹ nó còn cần lý do gì chứ.”
Dứt lời, anh cúi đầu nhìn cây bút cá voi hồng trong tay, nhếch môi cười.
Anh chỉ muốn trên bảng thành tích, tên anh có thể gần tên cô thêm một chút.