Tháng tám nghỉ hè, Hải Thành nóng như một lồng hấp lớn, ra ngoài năm phút liền có thể bị hấp chín. Loại thời tiết này nếu không ở trong phòng mở điều hòa thì đúng là dày vò.
Năm ngoái Quý Nhượng đem bán căn hộ anh ở trước đây, dùng tiền để sửa lại tứ hợp viện ở Bắc Kinh, bây giờ ở trong biệt thự ven biển. Chìa khóa và khóa cửa đều cho Thích Ánh một bộ.
Có Du Trình ở đây, anh dù muốn ngày ngày âu yếm với Thích Ánh cũng không có cơ hội, mỗi lần xuống lầu đón cô hẹn hò, Du Trình đều sẽ đặc biệt dặn dò: “Đưa Ánh Ánh về sớm một chút.”
Tuy ông chấp nhận cậu nhóc này nhưng không có nghĩa đồng ý sớm đem cháu gái trao cho anh.
Ánh mắt của ông nhìn Quý Nhượng giống như phòng trộm vậy.
Trong không khí ngày càng oi bức, rất nhanh liền đón chào ngày sinh nhật lần thứ 20 của Quý Nhượng.
Khuất Đại Tráng sớm đã gọi điện đến hưng phấn hỏi anh có cần tổ chức một party quy mô lớn không, Quý Nhượng không hề nể mặt mà dứt khoát từ chối.
Trời nóng thành chó rồi, chỉ muốn nằm trong nhà thôi.
Anh ôm tiểu bảo bối của mình nằm trên sô pha vừa xem ti vi vừa chơi game, lẳng lặng tận hưởng ngày sinh nhật lần thứ 20 này.
Đêm trước sinh nhật, anh ra ngoài chạy bộ ban đêm, định sau khi chạy về nhà sẽ về ngủ ngon một giấc, sáng mai đến đón tiểu bảo bối của mình qua đây cùng anh đón sinh nhật.
Trường cảnh sát yêu cầu rất cao đối với thể lực, anh có thể mỗi môn đều giành hạng nhất, quan trọng nhất chính là phải nghiêm khắc với bản thân, mỗi ngày đều phải chạy bộ sáng và tối, bây giờ đang bên bờ biển, chạy bộ trên bãi cát cũng khá hưởng thụ.
Gần đây thời tiết nóng, lúc anh ra ngoài cũng đã tối, đợi nhiệt độ giảm thấp anh mới ra ngoài chạy bộ. Đến khi anh chạy xong về nhà đã hơn mười một giờ rưỡi đêm.
Lúc mở cửa ra, phát hiện trong phòng vẫn sáng đèn, truyền ra tiếng sột soạt.
Anh còn cho rằng là có trộm trong nhà, vừa cảnh giác đá cửa anh bỗng nhìn thấy Thích Ánh mang tập dề đứng bên kệ bếp rửa rau rửa bát.
Nghe thấy tiếng động, cô quay đầu, trong mắt phản chiếu ánh đèn vàng trong phòng bếp, vừa dịu dàng vừa ôn nhu: “Anh về rồi.”
Quý Nhượng vẫn đang khoác đồ thể thao, cả người đều là mồ hôi, anh cầm khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi trên mặt, đi đến ôm cô: “Sao em lại chạy qua đây?”
Cô cúi đầu ngửi ngửi, chê bai đẩy anh ra: “Anh thối chết rồi, mau đi tắm rửa đi.”
Quý Nhượng ôm cô không buông tay, cắn lên chóp mũi cô: “Còn dám chê anh hôi, to gan rồi.”
Cô bị anh cọ đến cười khanh khách: “Mau đi, sắp mười hai giờ rồi, em chuẩn bị nấu mì.”
Quý Nhượng đưa mắt nhìn trong nồi một cái: “Mì gì thế?”
Thích Ánh nói: “Mì trường thọ.”
Hóa ra cô qua đây để cùng anh qua sinh nhật.
Đại ca trước giờ chú trọng nghi thức liền cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng cũng buông cô ra, đi ra ngoài vài bước lại nhớ ra gì đó, anh quay người hỏi: “Cậu em sao lại cho em trễ như vậy đến chỗ anh chứ?”
Thích Ánh có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Em lừa ông ấy nói qua nhà Lê Lê ngủ.”
Quý Nhượng nhướng mày: “Thế tối nay em ngủ ở nhà anh à?”
Cô dịu dàng trừng anh: “Mau đi tắm đi!”
Cõi lòng Quý Nhượng có chút ngứa ngáy.
Đợi anh tắm xong thay đồ ra ngoài, Thích Ánh đang cắm nến vào bánh kem mà cô mua đến, sau khi cắm xong lại lấy nón sinh nhật ra, ngoắc tay với Quý Nhượng đang đứng trên cầu thang: “Anh đến đây thử đội vào xem vừa không.”
Quý Nhượng nói: “Anh không đội thứ đồ chơi ấu trĩ này.”
Thích Ánh đội mũ nhọn màu hồng lên cho mình, bàn tay nhỏ khép lại đặt dưới cằm, lắc lắc đầu: “Đáng yêu thế này, thật sự không đội sao?”
Cô đáng yêu như thế, anh liền không còn cách nào.
Đành đi đến khom người, để cô đội mũ sinh nhật cho mình.
Thích Ánh vô cùng hài lòng, nhìn đồng hồ, “Còn 5 phút nữa là 12 giờ rồi, anh ngồi đây đợi em!”
Quý Nhượng gật đầu, ngồi trên sô pha nhìn cô gái nhỏ vui vẻ chạy vào trong phòng bếp, lúc đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, cô bưng một bát mì trường thọ nóng hổi chạy ra.
“Ước nguyện, thổi nến, ăn mì!”
Cô gái nhỏ đã sắp xếp rõ ràng cho anh.
Quý Nhượng dùng que diêm thắp nến, dưới ánh mắt sáng rực của cô, anh ước nguyện trước, sau đó một hơi thổi tắt nến.
Cô còn đứng bên cạnh vỗ tay, đợi anh quay đầu nhìn, cô liền chồm đến ôm anh, hôn lên khóe môi anh một cái: “Sinh nhật vui vẻ!”
Quý Nhượng thuận tay ôm lấy eo cô, kéo cô lên, để cô ngồi quỳ trên chân mình hỏi: “Quà đâu.”
Không biết tại sao vành tai cô lại hơi đỏ, không dám nhìn vào mắt anh, nhỏ giọng nói: “Anh ăn mì trước nha.”
Quý Nhượng không chịu: “Tặng quà trước đi.”
Cô gái nhỏ có chút sốt ruột: “Anh người gì thế này!”
Quý Nhượng đưa tay sờ túi áo cô: “Anh chính là như thế đấy, quà đâu? Giấu ở đâu rồi?”
Cô nhột đến không ngừng cười, cả người đều dựa vào người anh, bàn tay nhỏ nắm lấy góc áo anh, đợi anh ngừng tay cô mới khẽ thở dốc nhỏ giọng nói: “Em.”
Quý Nhượng ngây người: “Hả?”
Cô mím môi, hơi ngẩng đầu, đôi mắt nhiễm hơi nước, vành tai có chút đỏ, giọng lại rất nghiêm túc: "Em chính là quà.”
Hầu kết của anh hơi dao động.
Cô nói xong câu đó liền đỏ mặt, tay đặt trên vai anh muốn leo xuống. Nhưng vừa nhúc nhích, Quý Nhượng liền ôm cô lên lầu.
Cô hét lên, cẳng chân đá loạn xạ: “Ăn mì trước dã!”
Còn ăn mì cái rắm.
Quý Nhượng vốn dĩ không nghe thấy, bước một bước là mấy bậc thang, sau khi bước vào phòng liền trực tiếp ném vật nhỏ trong vòng ôm lên giường.
Thích Ánh thật sự bị người này làm tức chết rồi.
Cô bò dậy: “Đợi đã...Đợi chút...Em...”
Chàng trai trước mặt giơ hai tay lên cởi áo thun, cả người hung hăng đè xuống, hôn loạn lên môi cô.
Anh thở dốc, giọng khàn khàn: “Không đợi được nữa.”
Nếu anh nhịn nữa thật sự không phải là người rồi.
Cô bị anh hôn đến không nói nên lời, đến khi môi anh rời đi rốt cuộc cô mới tìm được cơ hội mở miệng, ấp ấp úng úng: “Cái đó...cái đó...”
Ấp úng nửa ngày, anh mới nghe cô lí nhí nói: “Mua rồi.”
Ngã một lần khôn hơn chút, cùng một sai lầm không thể phạm lại lần nữa. Anh ngẩng đầu nhìn đôi mắt long lanh của cô gái nhỏ, anh nhớ đến dáng vẻ xấu hổ của cô dưới người anh, sau đó anh đưa tay tắt đèn.
Trong đầu Thích Ánh liền không thể suy nghĩ được gì nữa.
Chỉ là trong lúc đó hình như cô nghe thấy anh ghé vào tai cô thấp giọng cười hỏi: “Em muốn nhanh một chút hay chậm một chút?”
Cô tức đến muốn cắn anh.
Anh hôn lên vành tai cô: “Em không nói, anh liền xem như em muốn nhanh hơn một chút.”
Bóng đen bao phủ, cảnh xuân vừa mới bắt đầu.
Hôm sau Thích Anh nằm ngủ trên cánh tay của anh tỉnh giấc, lúc này cô mới nhớ đến câu nói kia từng nghe qua ở đâu.
Năm đó, lúc cô còn chưa nói chuyện được, anh lái chiếc mô tô leo núi đưa cô về nhà, cũng cười như thế hỏi cô câu đó.
Người này thật là...
Cô giận dỗi quay người, cắn lên trên vai anh một cái.
Bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ khàn khàn của chàng trai.
Anh cuối cùng cũng hoàn toàn có được cô rồi.
……
Ngày Thích Ánh tròn hai mươi tuổi, Quý Nhượng kéo cô đi đăng kí kết hôn.
Có lẽ là rất ít hiếm khi gặp cô gái còn nhỏ như thế đã kết hôn, nhân viên công tác cầm giấy chứng minh nhân dân của cô hỏi: “Mới hai mươi tuổi?”
Quý Nhượng hôm nay đặc biệt mặc áo sơ mi trắng cắt tóc gọn gàng, trông vừa nghiêm chỉnh vừa sạch sẽ, anh vừa nghe thấy nhân viên công tác nói thế, lập tức lạnh mặt hỏi: “Sao? Hai mươi tuổi không thể kết hôn à?”
Anh đanh mặt liền trông rất hung dữ.
Nhân viên công tác không dám nhiều lời nữa: “Được, cậu lấy giấy tờ ra đi.”
Quý Nhượng đưa giấy tờ đưa cho cô ấy.
Nhân viên công tác vừa nhìn, ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy người gặp họa: “Chàng trai trẻ, cậu không đủ tuổi, mới 21. Nước ta quy định nam phải đủ 22 tuổi mới có thể kết hôn.”
Quý Nhượng: “???”
Con mẹ nó, tại sao???
Thích Ánh cũng không chú ý đến phương diện này, cô ngạc nhiên: “À, vậy ư? Thế ngại quá rồi.”
Cô cất giấy tờ của mình và Quý Nhượng vào, kéo anh đi ra ngoài.
Vui vẻ bước vào, đen mặt bước ra, Quý Nhượng tức đến đau gan. Lúc bước ra ngoài anh lại bắt đầu ăn vạ: “Anh mặc kệ, hôm nay anh muốn kết hôn!”
Thích Ánh sắp bị người này làm buồn cười chết mất: “Nhưng pháp luật quy định không thể kết hôn được.”
Quý Nhượng: “Đâu ra cái quy định rách nát đó chứ, sao anh chưa từng nghe qua!”
Anh thật sự sắp tức điên rồi, đến cơm cũng ăn không vào.
Thích Ánh dỗ dành anh ăn vài miếng, lúc rời khỏi tiệm cơm liền gọi xe đến núi Hạc Khê. Quý Nhượng vẫn đang buồn bực, nghe cô đọc địa chỉ cho bác tài, anh không nhịn được hỏi: “Em đến đó làm gì?”
Cô cười khẽ: “Đến đó anh sẽ biết thôi.”
Lúc đến chân núi Hạc Khê, cô kéo anh bắt đầu leo núi.
Lần trước họ leo núi Hạc Khê vẫn là lúc du xuân lớp 11, Quý Nhượng nhớ khi ấy bọn họ leo lên đến đỉnh núi, đi đến miếu Hạc Khê, còn gặp được một vị sư thầy nói lời kì lạ điên khùng.
Nhiều năm không đến đây, công tác xanh hóa của núi Hạc Khê càng làm tốt hơn, đỉnh núi um tùm, mây mù lượn lờ, tháp cổ tịch mình.
Thể lực hiện giờ của Quý Nhượng tốt hơn năm đó nhiều, nhìn thấy cô gái nhỏ leo đến thở hổn hển, anh liền ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Bảo bối, lên đi.”
Thích Ánh nhớ đến năm ấy, gương mặt thiếu niên không đứng đắn bảo cô gọi anh một tiếng anh trai mới chịu cõng cô lên.
Nhiều năm như thế, anh vẫn hệt như trước đây, nhưng hơi thở trên người đã trầm hơn rất nhiều, sau lưng cũng càng rộng hơn. Cô nằm trên lưng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, mật ngọt từ trong tim trào ra.
Miếu Hạc Khê vẫn như thế, yên tĩnh đứng sừng sững trước núi. Hồ sen có thêm vài con hạc trắng, có một sư thầy ở trước cửa quét đất, lúc nhìn kĩ lại phát hiện không phải vị cao tăng kia rồi.
Quý Nhượng đặt cô gái nhỏ xuống đất, cùng cô chơi với hạc, sau đó kéo cô vào trong đại điện.
Thích Ánh quỳ trước mặt tượng phật vàng.
Quý Nhượng trước đây không tin những thứ này, càng đừng nói bây giờ anh còn là cảnh sát dự bị, anh đứng thẳng người ở đó, cả người đầy chính khí. Thích Ánh kéo góc áo anh, đôi mắt ngập nước chớp chớp nhìn anh.
Quý Nhượng: “...”
Anh đành quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh anh.
Cô gái nhỏ cười rất ngọt ngào, hai tay hợp lại, ánh mắt chân thành, sau đó từng câu từng chữ khẽ nói: “Phật Tổ tại thượng, thiên địa chứng giám, nhật nguyệt làm chứng, con, Thích Ánh, nguyện cùng Quý Nhượng kết thành phu thê, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời.”
Cô quay đầu, cong mắt nhẹ giọng nói: “Đến lượt anh rồi.”
Chàng trai bên cạnh bất động nhìn cô, sống lưng thẳng tắp như cán bút.
Một lúc sau anh thấp giọng nói: “Tôi, Quý Nhượng, nguyện kết thành phu thê với Thích Ánh, đời đời kiếp kiếp, không phải cô ấy sẽ không cưới.”
Cô gái nhỏ cười đặt tay vào lòng bàn tay anh: “Bây giờ chúng ta chính thức kết hôn rồi, anh vui rồi chứ?”
Anh nắm lấy tay cô, nhịp tim nhảy đến rất kích động, nửa ngày, anh hôn lên ngón tay cô: “Vui.”
Không có giấy hôn ước cũng không sao cả.
Cả thế giới này đều có thể làm chứng cho họ.
Trời đất làm mai, thời gian làm sính, quãng đời còn lại, tất cả đều là em.
……
Nói thì nói như thế, nhưng giấy chứng nhận kết hôn vẫn phải có.
Năm sau, cuối cùng Quý Nhượng cũng tròn hai mươi hai tuổi, anh kéo tiểu bảo bối của mình khí thế hùng hồn đến cục dân chính quăng giấy tờ đến trước mặt nhân viên công chứng, “Chúng tôi đến kết hôn!”
Nhân viên công tác: “...”
Không phải chứ, cậu đến kết hôn sao giọng điệu lại như đến cướp vậy???