Tiểu Tiên Sinh

Chương 13: Anh em



Sơ Ninh hoàn toàn xem như đang nhìn một người quen biết, thậm chí là một người quen thuộc cũng không đến, những cảm khái nhỏ nhoi giống như gãi ngứa, trôi qua nhanh chóng.

Hôm nay coi như lấy danh nghĩa là người phụ trách công ty đầu tư Ninh Cạnh, cô mở tiệc mời Từ tổng của Kim Mộc Bắc Thành tới ăn cơm. Từ Hữu Sơn năm xưa là người thuộc phái Tô Thương* sau đó theo người ta đến Tây Tạng thu mua dược liệu, bán giá cao, dần dần hiểu quy luật thị trường, là một thương nhân thông thái hiểu rõ bốn phương – tài nguyên thì có, nhưng quá quy tắc, nên không thể tiến xa hơn nữa.

*Một trong những cách phân biệt các kiểu thương nhân của Trung Quốc.

Từ Hữu Sơn cũng là một người thích náo nhiệt, ông ta mang theo 4, 5 trợ lý nghiệp vụ, ăn một bữa cơm mà vô cùng ồn ào. Sơ Ninh bị mời rượu nhiều, cô cũng nhìn người, ngoài cụng ly với Từ Hữu Sơn thì những người còn lại đều bị cô mỉm cười từ chối.

Mấy trợ lý nghiệp vụ kia đều là trai trẻ đẹp trai, mới vào đời chưa hết ngây thơ, giả bộ lão luyện không đủ kín kẽ. Ánh mắt bọn họ nhìn Sơ Ninh, dè dặt lại có điểm cố gắng hết sức để lấy lòng.

Thỉnh thoảng Sơ Ninh có mỉm cười với mấy người họ, từng người bọn họ đều lập tức cúi đầu, rất không ổn.

Hợp đồng phối hợp chế tạo kính VR hơn hai triệu, được quyết định ngay trong bữa cơm này.

Sau chuyện này, Quan Ngọc hỏi cô: “Từ Hữu Sơn này là người như thế nào?”

Sơ Ninh nói: “Tình trạng nợ nần của công ty tới mức bình thường, nhưng vẫn có thể xoay chuyển được.”

“Ông ta là thương nhân nơi khác tới, cậu không băn khoăn gì sao?” Quan Ngọc ở bên Sơ Ninh đã nhiều năm, cô hiểu, Sơ Ninh rất ít khi thực hiện những phi vụ với các công ty doanh nghiệp bên ngoài.

Sơ Ninh nói: “Là người Tần tổng đề cử, cũng không có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, bản thân khâu chế tạo đặt hàng cũng không phức tạp.” Sơ Ninh nghĩ nghĩ, nói: “Trong lòng mình nắm chắc.”

“Vậy thì tốt.” Quan Ngọc cũng không hỏi nữa, cô nhớ tới một chuyện khác: “Đúng rồi, buổi đấu giá từ thiện tối mai cậu đi không?”

“Đi chứ.”

Hoạt động này là do mấy đài truyền thông trong nước chủ trương tiến hành, thanh thế lớn mạnh, sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Sơ Ninh cũng nhận được thư mời, nhưng cái thư mời này thì tính là gì, cũng chỉ làm cho buổi tiệc thêm đông thôi. Người được ban tổ chức thực sự coi trọng, chính là những người đứng trên đỉnh nhọn bé xíu của Kim Tự Tháp.

Ví dụ như Triệu Minh Xuyên.

Sơ Ninh thấy anh ta sải bước trên thảm đỏ, ban tổ chức cũng rất có lòng, sắp xếp một tiểu hoa đán đang ăn khách kéo tay anh ta. Một người phóng khoáng, một người xinh xắn, đủ cho trang nhất ngày mai rồi.

Triệu Minh Xuyên xoay người ký tên, nét bút mạnh mẽ, có góc có cạnh, là điệu bộ trước nay của anh ta. Chương trình diễn ra ngay sau đó, mấy thứ đấu giá hôm nay đều là những thứ chất lượng thượng thừa, ngọc cổ, bình hoa, văn phong cổ, còn có một đôi bông tai phỉ thúy phục dựng được dùng trong một bộ phim cổ trang nổi tiếng.

Giá khởi điểm là 8 vạn.

Sau mấy lượt trả giá, giá đã vượt qua 6 con số.

“50 vạn lần 1…” Người chủ trì tỏ ra vô cùng hăng hái, “50 vạn lần -----“

Triệu Minh Xuyên cả tối không tham gia đấu giá, bảo trợ lí giơ thẻ. Trợ lí gật đầu, tay khẽ đưa lên, đầy khí phách nói:

“1 triệu.”

Toàn hội trường xôn xao. Ống kính quay vào Triệu Minh Xuyên trong nháy mắt, mặt anh xuất hiện trên màn ảnh rộng, anh tuấn không giảm chút nào.

Tiếng vỗ tay thay nhau vang lên, bầu không khí được đẩy lên cao nhất.

Chủ nhân mới của đôi bông tai phỉ thúy kia chính là nữ minh tinh mới đi thảm đỏ với Triệu Minh Xuyên. Cô ta cười như một bông hoa nhỏ, chủ động cảm ơn Triệu Minh Xuyên.

“Khách khí rồi.” Điệu bộ của Triệu Minh Xuyên vô cùng đúng mực, lịch sự bắt tay.

“Tách tách.” Giới truyền thông giải trí đồng loạt ghi lại khoảnh khắc này, thậm chí có người đã nghĩ xong đầu đề cho bài ngày mai.

Sơ Ninh ngồi hàng sau, cô đã rất quen thuộc với thủ đoạn giao thiệp này của Triệu Minh Xuyên. Thói quen của anh ta là hậu phát chế nhân* ra tay thật hào phóng rộng rãi, dễ dàng giành lấy tâm điểm của tối nay, hiệu quả truyền thông rất tốt.

*Dùng hành động trước mắt để thu phục lòng người lâu dài.

Dù Sơ Ninh không có cảm tình với Triệu Minh Xuyên, nhưng khách quan mà nói, đúng là gừng càng già càng cay.

Sau đó là đến tiệc rượu, đây mới chính là phần quan trọng với các nhà đầu tư muốn tìm cơ hội làm ăn. Ông biết tôi, tôi lại tiến cử ông với người quen, trước tạo ấn tượng, có hợp tác được hay không, nói sau. Sơ Ninh đứng trong phòng tiệc mỹ nhân như hoa, những thành viên của giới đi qua đi lại, nụ cười lấp lánh rực rỡ.

“Tiểu Ninh?” Có người gọi cô.

Sơ Ninh quay đầu nhìn, liền thấy mấy người cách đó không xa, đứng giữa là Triệu Minh Xuyên.

Người gọi cô là Trần tổng, xuất thân giàu có, là nhân vật có số có má. Lúc ông ta cười mặt y như phật tôn ngọc, cố ý ám chỉ: “Cháu cũng tới à? Sao không thấy Triệu tổng nói gì cả?”

Hai anh em tình cảm bất hòa, sớm thành chuyện để người trong giới bàn tán. Nhưng vì kiêng kỵ Triệu gia mà không ai dám nói công khai. Vị Trần tổng này thừa nước đυ.c thả câu, trước kia ông ta bị Triệu Minh Xuyên làm khó chịu mấy lần, vẫn còn nhớ. Khó chịu như vậy sao ông ta đành lòng bỏ qua chuyện cười của bọn họ chứ.

Bên cạnh đã có tiếng bàn tán nhỏ: “Cô kia có quan hệ như nào với Triệu tổng vậy?”

“Chính là cô em gái đó.”

“À à!” Người còn lại dùng khẩu hình, “Bất hòa!”

“Suỵt.”

Sơ Ninh cách Triệu Minh Xuyên khoảng 1 thước, hai người nhận ánh mắt của đủ phương hướng, cảm nhận dòng nước ngầm cuộn chảy. Đối mặt nửa giây, giống như ăn ý ngầm, hai người bước về phía nhau.

Triệu Minh Xuyên đứng cạnh Sơ Ninh, tay trái tự nhiên ôm eo cô: “Hôm nay con bé tới xem mấy món đồ đấu giá, nên ngồi phía sau cho thoải mái.”

Sơ Ninh nâng cằm, ý là thuận theo, cười nói với mọi người: “Cháu chỉ tới xem náo nhiệt, không có ý quấy rầy các vị chú bác thảo luận.”

Triệu Minh Xuyên cúi đầu: “Chờ anh thêm một lát, anh đưa đôi bông tai phỉ thúy kia cho em.”

Tuấn nam mỹ nữ, không gì có thể hài hòa hơn nữa.

“Tình cảm giữa anh em Triệu tổng tốt thật đấy.” Những lời bàn luận bắt đầu rộ lên.

“Nói tới nói lui vẫn là lão Triệu may mắn, có một đứa con gái thông minh lễ phép như vậy.”

Bầu không khí tế nhị được lặng lẽ hóa giải như vậy. Những người muốn xem chuyện đùa không xem được, muốn nghe bát quái, lại càng rơi sâu vào sương mù.

Nếu đã chụp cái nón lên đầu như vậy, đương nhiên Sơ Ninh sẽ tán gẫu cùng bọn họ. Sơ Ninh cũng là người khôn khéo, chỉ nghe mà không nói. Đám người này được coi là đứng đầu giai tầng, lượng tin tức trong một câu nói vô cùng lớn. Vừa nghe một vị tổng tài nào đó nói về đề tài đơn đặt hàng thiết bị công trình ở Tây Á, cô nhanh nhẹn phản ứng: “Cháu có biết một nhà cung cấp vật liệu, sản xuất chính là loại máy móc này, nếu như bác không ngại, cháu có thể giúp bác thăm dò một chút.”

Vị tổng tài đó nhận định tình hình, vui vẻ: “Nếu cháu đã có móc nối, vậy coi như giúp bác chuyện này, giao cho cháu phụ trách được không?”

Dứt lời, không biết do vô tình hay cố ý ông ta liếc Triệu Minh Xuyên một cái. Đây là kiểu mượn hoa hiến phật, nhìn ngoài thì như tin tưởng giao hạng mục cho Sơ Ninh làm, thực chất là muốn lấy lòng vị tổ tông này.

Sơ Ninh cười tươi rói, bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Là vinh hạnh của cháu rồi.”

Triệu Minh Xuyên nhìn thấu tất cả tâm tư của cô, trong lòng hừ một tiếng cực kì khinh thường.

Nói chừng mười phút, Triệu Minh Xuyên đi ra chỗ khác. Anh ta dẫn Sơ Ninh tới chỗ nhiều người, còn nhẹ nhàng đặt tay lên đầu vai cô, nhắc nhở cô tránh đυ.ng vào người đi bên cạnh. Vô số cặp mắt nhìn anh em Triệu gia, nếu như họ ở trên đài, thì còn gây chú ý hơn cả buổi đấu giá ấy chứ.

Cửa thang máy vừa đóng, bầu không khí chợt lạnh trở lại.

Giây trước còn là tình anh em khiến người ngoài mơ ước, giây sau, mỗi người vô cùng khinh bỉ bước dài sang hai bên, giống như đang tránh lũ và mãnh thú.

Trong khoảnh khắc ấy, sự ấm áp kia biến thành băng tuyết, không khí xung quanh Triệu Minh Xuyên lạnh dần. Sơ Ninh đã uống chút rượu, toàn thân uể oải, cô quan sát đối phương, ừ, đây mới là thần thái vốn có của anh ta.

Thang máy đi xuống.

Triệu Minh Xuyên lạnh nhạt nói: “Rảnh rỗi thì luyện với gương nhiều hơn chút đi.”

Chuông cảnh báo trong Sơ Ninh rung mạnh.

“Lúc cô nói về tiền với người khác, nụ cười nịnh hót kia thật khó nhìn.” Triệu Minh Xuyên nhàn tản nói, “Giả bộ, cũng phải giả bộ thật tốt cho tôi.”

Sơ Ninh bình tĩnh: “Không ưa thì đừng nhìn.”

Triệu Minh Xuyên cũng không giận, vô cùng khinh thường, “Vậy đừng nên xuất hiện trước mặt tôi.”

Sơ Ninh run rẩy trong lòng. Ý của lời này, chính là sự khinh bỉ mà Triệu Minh Xuyên dành cho mẹ con cô. Cảm giác ưu việt cao cao tại thượng này, anh ta vốn được trời sinh đã có.

Triệu Minh Xuyên là người làm chuyện lớn, phân rõ nặng nhẹ, chuyện gấp và chuyện có thể từ từ. Giống như tình huống vừa rồi, bảo vệ hình tượng bên ngoài của Triệu thị quan trọng hơn những sở thích chán ghét của cá nhân.

Sơ Ninh không dám làm mất mặt mũi của anh ta, về điểm này, hai người lại đồng lòng nhất trí. Cái đơn hàng đặt thiết bị vừa rồi, cũng coi như là Triệu Minh Xuyên còn biết nhân tình thế thái.

Sắp đến tầng 1, Triệu Minh Xuyên lạnh băng nói: “Tới đây.”

Sơ Ninh đứng thẳng lưng, lên tinh thần, đứng cạnh Triệu Minh Xuyên.

“Đinh ----“ Cửa thang máy mở, bên ngoài là cảnh tượng ồn ào náo động. Người quen liên tục chào hỏi: “Triệu tổng.”

Triệu Minh Xuyên kéo Sơ Ninh đi, hình tượng anh em gái tình thân đã được mọi người thu cả vào mắt.

Xã giao xong, trước khi bỏ đi, Triệu Minh Xuyên đột ngột gọi Sơ Ninh lại, “Đơn đặt hàng thiết bị kia, tốt nhất là cô nên tự mình đi khảo sát thực tế một lần ở Tây Á.”

Sơ Ninh cẩn thận phân tích ý tứ trong lời nói của anh ta, cô hiểu ra Triệu Minh Xuyên đang muốn chỉ bảo mình, nếu làm xong đơn đầu tiên, vậy lượt đặt hàng của đơn sau sẽ không ngừng tăng lên.

Triệu Minh Xuyên bỏ đi.

Sơ Ninh bước nhanh theo sau: “Chờ một chút, dạo gần đây anh đang làm một bản nghiên cứu thị trường về ngành mũi nhọn tinh luyện phân tử đúng không?”

Triệu Minh Xuyên dừng bước, lòng phòng bị của anh ta rất nặng.

“Anh không cần nhìn tôi như vậy, tôi không có chủ ý đánh sau lưng anh.” Sơ Ninh thản nhiên. “Nếu anh cần, tôi đề cử với anh một người. Cậu ta là sinh viên của đại học Hàng Không C, học hệ cận chuyên nghiệp, hiểu biết về ngành cũng như năng lực thực tế đều rất mạnh.”

Triệu Minh Xuyên cười lạnh: “Cô cho là tôi sẽ dùng người của cô?”

“Cậu ta không phải người của tôi.” Sơ Ninh cũng cảm thấy mình đang xen vào chuyện của người khác “Được rồi, coi như tôi ngu xuẩn.”

Cô đi về bên phải.

“Đưa cho tôi.” Triệu Minh Xuyên bất ngờ mở miệng ngọc.

Sơ Ninh cũng không xoay người, duy trì tư thế quay lưng về phía đối phương, lấy điện thoại ra, mở số điện thoại đầu 158, sao chép gửi cho Triệu Minh Xuyên.

“Cậu ta họ Nghênh, Nghênh Cảnh.”

Tối nay, giữa anh em bọn họ có một phương thức khó diễn tả bằng lời, tuy không được tự nhiên nhưng lại đâm rách cục diện không hợp bấy lâu, tạo lập loại cảm xúc “vì đối phương mà lo nghĩ” một cách kì quái.

Ngày hôm sau, Sơ Ninh ra sân bay, rất năng suất lập tức bay tới Tây Á* dựa vào bản tính không chịu thua kém của một dây xâu tiền như cô – đi khảo sát thực tế thật.

*Malaysia.

Phòng chờ sân bay vang lên tiếng kỹ thuật viên nhắc nhở ---- “Hành khách xin chú ý, quý khách lên chuyến bay MH365 đi Kuala Lumpur bắt đầu đăng ký, mời ra cửa số 15 để lên máy bay.”

Sơ Ninh đứng dậy, trợ lý giúp cô đẩy hành lý. Một phút trước khi lên máy bay, cô nhận được một tin nhắn.

“Có người tìm tới hạng mục của tôi, có phải là chị đề cử đúng không?”

Lại một cái mới:

“Nhất định là chị rồi, phải không? Lương thưởng rất cao, tôi còn tưởng bị lừa cơ.”

Điện thoại rung làm tay tê dại, người này gửi tin nhắn cũng có tiết tấu:

“Quá tốt! Dạo gần đây tôi khó khăn về kinh tế, đến lẩu Tiểu Cường cũng không được ăn, dập đầu với chị.”

Sơ Ninh nhìn qua, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.

Nghênh Cảnh lại nhắn: “Chị ở đâu? Có rảnh không? Tôi mời chị ăn lẩu nhé?”

Đến lượt Sơ Ninh lên máy bay, ngón tay cô khẽ lướt, trả lời lại bằng 3 chữ: “Đi công tác.”

Đối phương lập tức hỏi 4 câu liên tục: “Lúc nào? Đi đâu? Bao giờ thì về? Chị không ở Bắc Kinh à?”

Sơ Ninh không trả lời, tắt điện thoại rồi lên máy bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.