Một bàn tròn sáu chỗ ngồi, bên trái là ba Phùng, mẹ Phùng, bên phải là Trần Nguyệt và Triệu Bùi Lâm, Phùng Tử Dương và Sơ Ninh ngồi cùng một chỗ, nhìn anh ta thỉnh thoảng đứng lên thêm rượu, tư thái kính cẩn vâng lời, một đêm gương mặt tươi cười không hề dứt.
Sơ Ninh vụиɠ ŧяộʍ giật giật anh ta nhiều lần, ra hiệu anh ta uống ít một chút, đêm nay rượu này cũng rất mạnh.
Có thể Phùng Tử Dương không dám.
Cái trường hợp này, cái gì mà phân tắc, anh ta vẫn tự hiểu rõ.
Tâm tình Triệu Bùi Lâm được người “con rể” dỗ đến vui vẻ, cùng ba Phùng nói chuyện rất vui vẻ, trò chuyện thời sự, chuyện làm ăn, chuyện chính khác, cũng có mấy phần hương vị bạn bè lâu năm. Nữ bên này đương nhiên là nói chuyện phiếm, Trần Nguyệt lôi kéo tay của mẹ Phùng, rất nhiệt tình.
“Ninh Ninh nhà chúng tôi, từ nhỏ đã quật cường, chuyện gì, cũng đều tự mình làm nấy. Đã lớn như vậy, chuyện gì cũng là do mình quyết định.” Ngôn từ tuy là trách cứ, nhưng bên trong vẫn là tán thưởng Sơ Ninh.
Mẹ Phùng đương nhiên hiểu được, thuận lời nói: “Con bé đó là độc lập, con gái mà có đầu óc thanh tỉnh như vậy, không dễ dàng.” Bà ta nhìn Sơ Ninh, cười nói: “Tiểu Ninh nhi, về sau phải giúp ta chăm sóc Tử Dương, nó ấy, chỉ biết chơi, không biết kiềm chế.”
Phùng Tử Dương vui vẻ, “Mẹ, đừng có nói xấu con trước mặt người ta thế, mọi chuyện còn chưa xong đâu, nỡ người đi rồi. Mẹ đền được người cho con?”
Sơ Ninh trong lòng âm thầm bội phục, đồng chí tiểu Phùng, diễn kịch đạt điểm tuyệt đối.
Trần Nguyệt tranh thủ nói tiếp: “Sao lại đi được, cháu đối tốt với Ninh Ninh vậy, ta vẫn luôn để trong lòng.”
Mẹ Phùng quở trách con trai, “Chờ chọn được ngày, đính hôn xong, liền trở thành người có gia đình, thói quen nói năng ngọt xớt này, phải thay đổi.”
Chờ chính là câu này.
Trần Nguyệt dáng tươi cười càng sâu, “Cụ thể là ngày nào tháng tám, Phùng gia gia có chủ ý chưa?”
Nói đến ông nội của Phùng Tử Dương, từ lúc hai vị trưởng bối giao phó chuyện này, vốn cho rằng chỉ là do hai ông bà nhàn rỗi mà để tâm đến, tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới là thật sự để ý, nghe nói là đi đến chỗ nào đó tìm một vị cao tăng Phật giáo, ra dáng mà phân tích bát tự mệnh lý, hợp lại ngay trong tháng tám này.
Sơ Ninh thật sự rất đau đầu.
“Chậm nhất là cuối tháng tám.” Mẹ Phùng thân thiết nói: “Tôi cũng hy vọng càng nhanh càng tốt.”
Trần Nguyệt a đáp ứng một cái, “Làm cho Phùng gia gia phí tâm rồi.”
Buổi gặp mặt gia trưởng này, mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu đây.
Nửa đường, Sơ Ninh lấy cớ đi toilet, nhưng thật ra là tránh đi hút thuốc. Vì trường hợp này, hôm nay cô trang điểm tỉ mỉ, một thân váy liền, ngay cả giày cao gót cũng không đi, đi giày đế bằng, đứng cùng một chỗ với Phùng Tử Dương, quả thật là thân cao tuyệt phối.
Cô đứng bên cửa sổ, thần sắc hơi buồn bực, ngón tay kẹp điếu thuốc, vừa đốt lên, đã cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Hút một hơi, liền cảm thấy khoan khoái.
“Tránh đi tìm chỗ thanh tĩnh?” Âm thanh của Phùng Tử Dương vang lên ở phía sau, Sơ Ninh quay đầu phía bên trái, má phải lướt qua một trận gió, Phùng Tử Dương duỗi cánh tay, lấy điếu thuốc trên tay cô xuống.
Anh ta cười: “Hút ít thuốc một chút, không tốt cho bản thân.”
Sơ Ninh vòng hai tay trước ngực, liếc nhìn anh ta, cũng không nói cái gì.
Phùng Tử Dương đưa điếu thuốc kia lên miệng, thần sắc tự nhiên, giữa hai người rơi vào trầm mặc, một lát, anh ta nói: “Ăn cơm đến phát chán? Em cố nhịn một chút, anh* sẽ nghĩ cách.”
(*anh: ở đây Phùng Tử Dương dùng là ‘ge’, nghĩa là anh trai, không phải xưng hô anh - em như trong tình yêu bình thường.)
Sơ Ninh cũng thẳng thắn, nhắc nhở: “Tháng sau chính là tháng tám.”
“Anh biết, trong lòng anh biết rõ.” Phùng Tử Dương nói: “Chờ bọn họ hết sự hứng phấn này, anh sẽ sắp xếp.”
“Đến lúc đó anh chụp mấy bức ảnh, cho em làm chứng cứ, nói là anh nɠɵạı ŧìиɧ, lúc đó em khóc lên, mẹ anh sợ nhất chính là vậy. Để anh ôm hết sai lầm, bà ấy sẽ chỉ thương em, tự nhiên cái gì cũng sẽ thuận theo em.” Phùng Tử Dương đã sớm nghĩ thông suốt trình tự chiêu thức, “Nếu như bọn họ không tin, anh lại sắp xếp bắt gian tại giường, em nghe theo chỉ thị của anh, đem theo mẹ anh đến. Em kiên trì muốn chia tay, chuyện này hẳn coi như xong.”
Sơ Ninh nghe vui vẻ, “Đến mức này luôn, như thế làm hỏng thanh danh của anh.”
Phùng Tử Dương không quan trọng, “Cái này có là gì, tóm lại anh vẫn là con trai của bà, nhiều lắm là đánh một trận rồi thôi, sẽ không thể làm gì anh nữa. Ninh Nhi, biện pháp này dù thối, nhưng hiệu quả nhanh chóng, tin anh.”
Sơ Ninh không phản bác, cô vẫn hiểu được rõ nặng nhẹ, chuyện này đừng nhìn giống như đùa giỡn, nhưng hai nhà lại hạ quyết tâm muốn hai người kết hôn. Không bởi vì hậu quả trước đây muốn làm cho người tin, hiệu dụng liền không lớn.
Cô xem như ngầm thừa nhận, an tĩnh một lúc, hỏi, “Vậy Dao Dao bên đó, hai người thật sự cứ mãi yêu đương thầm lặng như vậy suốt đời sao?”
Lời này đâm trúng tử huyệt của Phùng Tử Dương.
Ánh mắt anh ta sâu hơn, thuốc lá bị anh hút hết, điếu thuốc tinh tế cháy đến gần cuối, khói tỏa một đoạn, bị gió ngoài cửa thổi qua, như có như không mà rơi xuống.
Nôn nóng viết hết trên mặt, Phùng Tử Dương trầm tiếng nói: “Nha đầu này, dạo này cùng anh huyên náo đến lợi hại, anh có chút chịu không nổi.”
Sơ Ninh không mặn không nhạt trấn an: “Hai người tốt nhiều năm như vậy, có chuyện gì không qua được, anh là người rộng rãi, nhường chút, nghĩ thoáng một chút.”
Phùng Tử Dương lắc đầu, giữa lông mày ẩn ẩn vẻ đau khổ: “Ninh Nhi, em hiểu anh, anh là người nhỏ nhen như vậy sao?’
Nói đến nước này, Sơ Ninh cũng không còn khuyên nữa.
Phùng Tử Dương người này, lòng dạ rộng lớn, là người rộng rãi, có thể bức anh ta đến trình độ này, có thể thấy cũng không phải chỉ là một bàn tay tát mà vang được.
Đường tình long đong, cũng phải là người trong cuộc tự mình trải nghiệm.
Sơ Ninh im lặng không nói, xem như kết thúc chủ đề riêng tư này.
“Cuối tuần này em có rảnh không?” Phùng Tử Dương còn nói đến chính sự, “Anh thấy không thể kéo dài thêm được nữa, nếu không liền là luôn đi.”
“Bắt gian?”
“Ừm.”
“Tuần này không được.” Sơ Ninh nói: “Em phải qua Hàng Châu.”
Phùng Tử Dương nghĩ nghĩ, liền đoán được: “Cuộc thi khoa học kỹ thuật hàng không?”
“Ừm.”
“Nha, bây giờ em cũng thành người mê khoa học kỹ thuật rồi?” Phùng Tử Dương trêu chọc, “Hay là vì người nào đó?”
Sơ Ninh dừng lại một chút, lại không phủ nhận.
Phùng Tử Dương cười lưu manh, nghiêng đầu nhìn mặt cô, “Anh nhìn một chút, ừm, đỏ lên rồi.”
Sơ Ninh cười nhạo một tiếng, không nói chuyện.
Phùng Tử Dương gật gật đầu, “Có ý tưởng rồi?”
“Em đi xem thi đấu, đến mức đó sao?” Sơ Ninh không chút gợn sóng, “Em vẫn là người đầu tư của đoàn đội này, đây là công việc.”
“Được được được.” Phùng Tử Dương cười rất qua loa, vén tay áo âu phục lên, một tay đút vào túi quần, dựa vào tường biếng nhác, nói: “Tiểu tử kia lợi hại thật, thật sự bắt được em.”
Sơ Ninh quay người, ngoảnh mặt làm ngơ, “Ra lâu quá, đi vào đi.”
Gia yến hòa hợp, vì sắp có chuyện vui, ngoại trừ hai vị trong cuộc, người nào cũng rất có tinh thần. Vốn đã ăn không sai biệt lắm, tầm mười phút sau, liền tàn cuộc.
Một đoàn người, đi về phía cửa tiệm cơm.
Quản lý cũng đến, lễ phép khiêm nhường, “Phùng tổng, xe đã dừng ở bên ngoài.”
Phùng Tử Dương gật đầu, lại tiếp tục nói chuyện cùng Triệu Bùi Lâm.
Mùa hạ ở Bắc Kinh, gió đêm thổi vào mặt, từng đợt thêm lạnh, gió quét hết những buồn bực khó chịu khi nãy ở phòng điều hòa. Sơ Ninh hít sâu một hơi, tứ chi mới có chút sức lực.
“Ninh Ninh nhà chúng tôi, có chỗ nào không đúng, ngài cứ trách phạt.” Trần Nguyệt lôi kéo tay của mẹ Phùng, thái độ thân mật, “Về sau thành người một nhà, cũng phiền ngài hao tổn tâm trí nhiều hơn, chỉ điểm con bé một chút.”
Mẹ Phùng cùng cười, “Tiểu Ninh nhi rất ngoan, con bé này, tôi nhìn đã thích rồi.” Bà nhìn Sơ Ninh, ngữ khí dịu dàng, “Về sau là người một nhà, cũng đừng quá câu nệ, có chuyện gì liền nói với ta, khi ở cùng Tử Dương, ta cũng coi con như con gái ruột, sẽ không ủy khuất.”
Sơ Ninh thái độ mềm mại ứng phó, ngoan ngoan nghe lời, là bộ dáng mà mẹ Phùng thích nhất.
Phía trước, Phùng Tử Dương đột ngột gọi cô, “Ninh Nhi.”
Sơ Ninh ngẩng đầu, lại phát hiện thần sắc anh ta không đúng lắm, nhấc cằm mà ám chỉ hướng bên phải. Vừa cười vừa đi tới, đứng cạnh cô, bồi Trần Nguyệt và mẹ Phùng nói chuyện phiếm.
Anh ta đứng bên cạnh cô, đưa lưng về hướng kia, vừa hay che khuất tầm nhìn của hai trưởng bối.
Sơ Ninh quay đầu nhìn lại, trong lòng lộp bộp.
Cách đó ba mét, Nghênh Cảnh đứng yên tại đó.
Cậu bát phong bất động, mặt cũng không có biểu tình gì, giống như một chiếc cọc cứng rắn.
Sơ Ninh xem xét biết dụng ý của Phùng Tử Dương, đây là nhắc nhở cô.
Phía sau là một nhà đang vui vẻ, trước mắt là Nghênh đầu gỗ hai mắt đen nhánh. Sơ Ninh bị kẹt ở giữa, không hiểu hàn ý từ đâu chạy dọc theo sống lưng, bị Nghênh Cảnh nhìn chăm chú tầm mười giây, phía sau lưng cô không ngừng bốc lên mồ hôi lạnh.
Rất giống lúc bé không làm xong bài tập, bị cô giáo điểm danh phê bình.
Chột dạ.
Nhưng ngay sau đó, chuyện loạn hơn đã xảy ra. Nghênh đầu gỗ bước chân, hướng về phía bên này.
Ngón tay Sơ Ninh vô thức siết chặt, đây là thói quen về thân thể của cô khi căng thẳng.
Biểu tình Nghênh Cảnh sâu như hồ nước, căn bản đọc không ra một chút cảm xúc và suy nghĩ. Khi cậu nhìn thấy sự kinh hoàng thoáng lóe qua trên mặt Sơ Ninh, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Động tĩnh này của cậu, cũng làm cho người ở phía sau là mẹ Phùng và Trần Nguyệt chú ý, ánh mắt di chuyển về hướng của Nghênh Cảnh, cho đến khi cậu đứng lại, mới đoán được, là có quen biết Sơ Ninh.
Sơ Ninh đâm lao thì phải theo lao, cũng không thể xem như không quen biết.
Cô cố nặn ra một gương mặt tươi cười, tiến về phía trước một bước, cản Nghênh Cảnh lại, “Trùng hợp vậy, cậu cũng ăn cơm ở đây?”
Nghênh Cảnh không lên tiếng, nhìn cô.
Bầu không khí có chút lúng túng, ngay cả ba Phùng bên kia cũng quay qua đánh giá.
“Tiểu Cảnh.” Phùng Tử Dương hợp thời mà tiến đến hòa giải, đi tới đứng bên cạnh Sơ Ninh, cười nói: “Một mình đến?”
Vẫn không nói lời nào.
Cặp mắt kia khẽ động, sắc bén mà mẫn cảm nhìn khoảng cách giữa Phùng Tử Dương và Sơ Ninh.
Trong lòng của cậu là một mảnh sương mù, nhưng lại như có như không mà có một mạch suy nghĩ, liên tưởng đến lúc nãy Chu Viên và Kỳ Ngộ nói, đáp án nào đó vô cùng sống động.
Móng tay Nghênh Cảnh cắm chặt vào lòng bàn tay, một mực nắm chặt.
Sơ Ninh chú ý đến, đây cũng là dấu hiệu cậu sắp kiềm chế không được.
Nội tâm cô càng thêm rối loạn, mẹ, đúng là! Chuyện gì cũng toàn dồn vào một đống!
Nhưng đến mức này rồi, không giới thiệu thì không có cách nào nói được.
Sơ Ninh kiên trì, quay người nhìn một đám trưởng bối nói: “Đây là đối tác của con, tên là Nghênh Cảnh. Đây là người nhà tôi.” Nửa câu sau, là nói với Nghênh Cảnh.
Cô chủ động, để cho sắc mặt Nghênh Cảnh hòa hoãn lại, được rồi, đừng quá khó xử.
Cậu vừa mới chuẩn bị mở miệng chào hỏi.
Trần Nguyệt và mẹ Phùng gật đầu với cậu, xem như khách khí chào hỏi, sau đó lại tiếp tục trò chuyện: “Chờ ông nội của Tử Dương chọn ngày lành, rất nhiều chuyện cũng cần xử lý.”
“Đó là đương nhiên, nhưng Tử Dương, hai đứa công việc bận rộn, lễ đính hôn cũng không thể qua loa, thϊếp mời, danh sách khách mời, lễ phục, những thứ này phải tự mình để ý một chút.”
Ba chữ lễ đính hôn, giống như một con dao, không cho người ta kịp tránh, nhanh chuẩn xác cắm vào lòng Nghênh Cảnh.
Mấy chữ “Chào bác” còn chưa kịp nói ra, trong nháy mắt biến thành đống gạch nung đỏ, nghẹn lại ở cổ họng cậu, tựa như thiết chặt cổ cậu, không thở nổi.
Sơ Ninh nhìn bộ mặt xám tro của cậu, liền biết,
Thôi xong!
Cô vô thức tiến về phía trước một bước, “Cậu nghe tôi nói.”
Nghênh Cảnh lại lùi về sau một bước, giống như bị hút hết sạch tinh khí, không hề có chút sắc khí.
Cậu quay người chạy đi.
Sơ Ninh không quan tâm hô to: “Nghênh Cảnh.”
Cô thậm chí định bước chân, theo bản năng muốn đuổi theo.
Trần Nguyệt sau lưng quát to một tiếng: “Sơ Ninh!”
Đại khái là nhìn ra cái gì, câu này gọi lên, có ý vị cảnh cáo rõ ràng.
“Dì Phùng còn ở chỗ này, chạy đi đâu, chuyện công việc lớn hơn nữa, ngày mai giải quyết.” Trần Nguyệt có ý riêng, đi tới lôi kéo cánh tay của cô, bộ dáng mẹ con thân mật, mang cô đến trước mặt mẹ Phùng.
Sơ Ninh mông lung rồi, nhất thời không biết làm gì, trong lòng rất loạn.
Sau đó bọn họ nói cái gì, cô đều không nghe rõ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Nghênh Cảnh chạy đi. Sờ điện thoại, nóng lòng.
Thẳng đến khi bốn vị phụ mẫu lên xe, xe đi.
Sơ Ninh lập tức ấn gọi, gọi cho Nghênh Cảnh.
Cô gọi, cậu tắt máy.
Lại gọi, lại tắt, chính là không nhận.
Phùng Tử Dương còn có tâm trạng nói đùa, nhìn một gương mặt nhăn nhó của cô, tán gẫu nói: “Đừng có nuông chiều đàn ông quá, làm hư, về sau dính người muốn chết.’
Sơ Ninh lườm anh một cái, “Cậu ta sắp phải thi đấu rồi, lúc này không được nhiễu loạn!”
Phùng Tử Dương ách một tiếng, “Đến mức đó sao.”
“Nói nhảm!” Sơ Ninh thật sốt ruột, một lần nữa gọi điện thoại, “Làm sao bây giờ, cậu ta không nghe máy.”
“Đừng nóng vội, em có số điện thoại của bạn học cậu ta không, thử hỏi một chút.’
Sơ Ninh vén mái tóc sau tai, nhớ tới, cô có số điện thoại của Kỳ Ngộ.
Kết quả gọi đến, Kỳ Ngộ nói: “Bọn em đang ở chỗ này ăn cơm, nhưng Tiểu Cảnh, vừa đi toilet chưa về. Bọn em cũng vừa đi tìm cậu ta, không thấy người.’
Đương nhiên là không thấy rồi, Sơ Ninh đè tay lên trán, nói: “Bọn em gọi điện cho cậu ra, nếu như có liên lạc, hỏi cậu ta ở đâu, sau đó nói cho chị được không?”
“A! Được!”
Mười phút sau, Kỳ Ngộ buồn bực nói: “Chị Ninh, Tiểu Cảnh không nghe máy.”
Cô cũng không nói gì thêm, trực tiếp đoạt chìa khóa xe từ trong túi của Phùng Tử Dương, “Cho em mượn xe.”
Phùng Tử Dương chửi thề một tiếng, “Vậy anh làm sao?’
Bóng lưng đã chạy xa mười mét, “Gọi xe.”
Sơ Ninh đầu tiên tìm xung quanh một vòng, nếu như là đi bộ, hẳn là đi không xa. Nếu như trốn trong quán nào đó, quả thật khó tìm. Sơ Ninh dừng xe ở ven đường nghĩ nghĩ, loại bỏ khả năng này.
Cô đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó chuyển động tay lái, không quan tâm trực tiếp quay xe.
Chạy về chung cư của chính mình, là đã hai mươi phút sau.
Cửa phòng cô là cài mật mã, cái mật mã này, Nghênh Cảnh cũng biết. Sơ Ninh có loại trực giác, cái trực giác này không biết từ đâu, nhưng cô vẫn tạm thời chọn tin tưởng.
“Tích---“ cửa mở.
Cô đẩy cửa đi vào, bắt đầu lo lắng, phòng khách không sáng đèn.
Nhưng đi được vài bước, đã thấy cửa phòng tắm khép hờ, khe cửa khoảng hai ngón tay, có ánh sáng lóe ra.
Sơ Ninh giữ cửa bỗng nhiên đẩy ra, khí lực quá lớn, cảnh cửa đập vào tường kêu loảng xoảng.
Thấy người, trong lòng thở phào một hơi.
Nghênh Cảnh ngồi xổm, bên cạnh là một chiếc chậu, còn có ba đôi giày thể thao màu sáng của cô.
Sơ Ninh bị cảnh tượng này làm cho chấn động.
Cậu không quay đầu, cúi đầu, đang dùng bàn chải chải đôi giày trắng của cô.
Bầu không khí ngưng trệ, áp suất cực thấp, ngay cả một câu thoại để phá vỡ cục diện cũng không thể nói được.
Nhưng Sơ Ninh vẫn kiên trì, mang theo ý cười nhằm thả lỏng: “... Khó chịu như thế sao, lại giúp tôi đánh giày... Làm không công?”
Động tác Nghênh Cảnh dừng lại, giọt nước thuận theo mu bàn tay trôi xuống, ngưng tụ tại đầu ngón tay, từng giọt từng giọt mà rơi vào trong chậu.
Nét mặt của cậu không rõ biểu tình.
Ngay lúc Sơ Ninh cảm giác hơi hơi được an ủi, còn may, không nghiêm trọng như lúc nãy tưởng tượng ---
Nghênh Cảnh lại làm một động tác ngoài ý muốn.
Cậu bưng chậu, bỗng nhiên đứng lên.
Sơ Ninh theo bản năng dùng tay đỡ lấy, trực giác nghĩ là cậu muốn dội nước vào mình.
Có thể, một giây sau, chậu nước kia, bị cậu dội ngược lại, toàn bộ dội lên người mình.
Ào!
Là tiếng nước.
Loảng xoảng!
Là tiếng chậu bị ném.
Nghênh Cảnh toàn thân ướt đẫm, khuôn mặt âm trầm đáng sợ. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào Sơ Ninh, tim Sơ Ninh đập mãnh liệt, lại cảm thấy sợ hãi, vô thức mà lùi về phía sau.
Nghênh Cảnh từng bước từng bước đến gần, gần như thô lỗ mà đẩy người lên tường, một nụ hôn cuồng nhiệt, cứ như vậy mà rơi xuống.
Sơ Ninh choáng váng.
Đợi đến khi cô kịp phản ứng thì đã chậm, lúc muốn giãy dụa, lại trễ.
Bởi vì vừa cúi tầm mắt, liền thấy trên mặt Nghênh Cảnh, hai dòng nước mắt bất lực rơi xuống.