Tiểu Tiên Sinh

Chương 55: Đi



Nghênh Cảnh tắm rửa xong đi ra, đã nhìn thấy Sơ Ninh ngồi trên bệ cửa sổ hút thuốc.

Tóc cô nửa khô nửa không, vén gọn sang một bên, nhu nhu rủ xuống trước ngực. Trong tay kẹp điếu thuốc dành cho nữ, trắng xanh đan xen trên thân điếu thuốc, hơi khói lượn lờ bay lên, ôn nhu giống như chủ nhân của nó.

Cô cúi đầu nhìn váy của mình, nói: “Còn rất phù hợp.”

Nghênh Cảnh một thân ẩm ướt, đổi một chiếc áo sơ mi sạch sẽ, cậu chưa từng đi dép lê một lần ở khách sạn, cho nên giẫm chân trần, giọt nước trên đùi thuận theo động tác mà chảy xuống mắt cá chân. Từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cực kỳ giống những viên dạ minh châu.

Sơ Ninh nhìn qua cậu, trong mắt tràn đầy tâm sự.

Nghênh Cảnh quay đầu đi chỗ khác, không nhìn đến, buồn bực thu dọn đồ đạc, đúng là muốn đi.

“Khách sạn tôi trả tiền, chị ở lại đi.” Dừng tạm, cậu lại bổ sung: “Hạnh Thành nóng, buổi chiều ít ra ngoài tốt hơn, dễ bị cảm nắng.”

Cậu thậm chí không quay đầu nhìn cô một cái.

Sau đó đẩy vali hành lý, tay đặt trên tay cầm cửa.

Sơ Ninh nhảy từ cửa sổ xuống, một tay kéo cánh tay cậu lại.

“Ài.”

Cánh tay Nghênh Cảnh căng thẳng, muốn rút ra.

Sơ Ninh càng nắm chặt, con ngươi trong trẻo, lại không phải lãnh đạm ngày thường, thậm chí còn có tia cầu khẩn khó tả.

Cuối cùng, ngón tay rời xuống, nhẹ nhàng nắm vạt áo cậu, “Tôi không muốn ở nơi này.”

Nghênh Cảnh im lặng, rốt cuộc mở miệng, “Vậy chị đến nhà tôi.”

Sơ Ninh cúi đầu, “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

“Về nhà trước.” Cậu khắc chế, lạnh nhạt, đã không còn là nam sinh mặc cô nắm giữ như trước kia.

Trên đường, Nghênh Cảnh đã gọi điện cho Thôi Tĩnh Thục, báo có thêm một người ăn bữa tối. Thôi Tĩnh Thục thuận miệng hỏi là ai? Nghênh Cảnh lúc ấy không có đáp, hàm hồ đáp ứng một tiếng, liền cúp máy.

Khi Thôi Tĩnh Thục mở cửa ra, thấy là Sơ Ninh, bà đầu tiên là ngoài ý muốn, sau đó là kinh hỉ.

“Ôi, là Sơ Ninh.”

Sơ Ninh có chút xấu hổ, dù nói thế nào, đột nhiên đến thăm nhà luôn quái dị. Cô cười với Thôi Tĩnh Thục, “Chào dì.”

Đoán chừng Thôi Tĩnh Thục cũng không ngờ tới là cô, chào hỏi xong, hai người chỉ có thể cười.

Cười cười, liền biến thành gượng cười.

Sơ Ninh lưng đổ mồ hôi lạnh, hy vọng Nghênh Cảnh làm cho bớt lúng túng.

Hết lần này đến lần khác, Nghênh mộc đầu vẫn không có chút tính tự giác, như thường vào nhà, đổi giày, đưa một đôi dép trước mặt cô, như cố ý giày vò người khác. Hồi lâu, mới lãnh đạm nói với Thôi Tĩnh Thục, “Đây là lãnh đạo của con, mẹ đã gặp rồi, cô ấy rảnh đến hoảng loạn, đến Hạnh Thành để phơi nắng.”

“...”

“....”

Thôi Tĩnh Thục mặt đều cứng lại, nhưng lại không thể thất lễ, nhiệt tình bảo Sơ Ninh ngồi nghỉ ngơi.

Bà đi vào phòng bếp pha trà, níu lấy Nghênh Cảnh qua một bên, bất mãn cực kỳ: “Vừa rồi nói chuyện kiểu gì vậy, một chút lễ phép cũng không có. Người ta là khách, thái độ của con là gì vậy?”

Nghênh Cảnh nhếch miệng, một mặt không quan trọng.

Thôi Tĩnh Thục đối với con trai không có cách nào, cũng không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng cũng rất kỳ quái: “Con bé thật sự đến chơi? Vậy sao không ở khách sạn?”

Nghênh Cảnh nói: “Chị ấy là tiểu tiên nữ, không thích ở khách sạn.”

Thôi Tĩnh Thục có chút tức giận, đánh một cái tượng trưng trên vai cậu: “Nói tầm bậy.”

Nghênh Cảnh như con lật đật, rốt cuộc trên mặt cũng có tia cười, ngữ khí nghiêm chỉnh chút: “Mẹ, thu thập phòng khách một chút, đêm nay cô ấy ngủ ở đây.”

Động tác đổ nước của Thôi Tĩnh Thục ngừng lại, mày nhăn lại.

Nghênh Cảnh nhìn thấu tâm tư của mẹ, ặc một tiếng, đi qua, ngón trỏ đưa ra giữa tràn của bà ấn nhẹ một cái: “Không cho phép đoán mò!”

Thôi Tĩnh Thục lập tức cười, “Tiểu tử thối.”

Trong phòng khách, Sơ Ninh ngồi ngay ngắn trên salon, ngay lúc đó nhận điện thoại của thư ký.

Bên kia hẳn là báo cáo chuyện quan trọng, Sơ Ninh đều an bài đâu vào đấy. Đợi cô nói chuyện xong, xoay người nhìn lại, Nghênh Cảnh đặt chén nước trên bàn, sau đó ngồi phịch trên ghế, chơi điện thoại.

Sơ Ninh coi như đã nhìn ra, tiểu tử này, là cố ý.

“Tốt, liền theo lời tôi nói, có gì thì báo cáo với tôi.”

Điện thoại ngắt.

Nghênh Cảnh chỉ chỉ cốc nước, “Mời uống nước.”

“...”

“Cắn hạt dưa không? Kia có hạt dưa, mời ăn.”

“...”

Sơ Ninh thấp giọng, “Này, đủ chưa?”

Nghênh Cảnh để điện thoại xuống, nhìn cô, ánh mắt ý tứ rất rõ ràng: Những lời này không phải tôi nên hỏi chị sao?

Được, bầu không khí lúng túng khó xử bắt đầu.

Sơ Ninh nhẹ nhàng chọc cậu, “Tức giận?”

Không nghĩ đến, Nghênh Cảnh lần này không lên mặt, rất bình tĩnh mà ngồi trên ghế chơi game bật nhảy. Sơ Ninh tức giận, lại không thể phát tác, dứt khoát ngồi trên ghế, lấy điện thoại ra, cũng chơi trò chơi giống cậu.

Mấy ván đều là ba bước là chết.

Im lặng, cái trò chơi vớ vẩn gì đây, chơi vui như vậy sao!

Nghe âm thanh không ngừng chết ở bên kia, Nghênh Cảnh lạnh nhạt mà trào phúng, “Tay giống như Ngũ Phúc.”

Ngũ Phúc là cái gì.

Đang khó hiểu, từ lầu hai ẩn nấp một chú chó màu trắng hồ điệp, ngoắt ngoắt cái đuôi đang xuống lầu.

Nghênh Cảnh vui vẻ, “Ngũ Phúc, đến đây.”

“..”

Sơ Ninh hung hăng nhìn chằm chằm cậu, Nghênh Cảnh khụ khụ hai tiếng, dẫn chó vào phòng bếp.

Quay người lại, cuối cùng không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

Vốn cho rằng cơm tối chỉ có ba người bọn họ ăn, không nghĩ đến, lúc sáu giờ, ba Nghênh Cảnh là Nghênh Nghĩa Chương trở về nhà.

Áo quân phục nghiêm trang, quần dài sẫm màu, chừng năm mươi tuổi, không có một chút dấu hiệu bị mập, dáng người đến khí chất đều dùng một từ để hình dung – chính trực.

Đi theo còn có một phụ tá, đoán chừng là tranh thủ thời gian, vào làm công việc báo cáo cho ông. Ở ngoài cửa tầm ba phút, thấy hai chân anh ta khép chặt, chào cờ, sau đó rời đi.

Sơ Ninh nuốt nuốt nước miếng, bị trận chiến này làm cho khẩn trương.

Cô đứng nghiêm, âm thanh không tự giác mà dâng cao, giống như hô khẩu hiệu, “Chào bác.”

“Ôi, có khách đây này.” Nghênh Nghĩa Chương sắc mặt buông lỏng, nhưng mày rậm mắt sâu, bộ dáng vẫn hết sức nghiêm túc.

Nghênh Cảnh nhìn ra Sơ Ninh thật sự rất sốt sắng.

Hừ! Cậu sảng khoái nha!

“Ngồi ngồi ngồi đi, đừng đứng, tùy ý.” Nghênh Nghĩa Chương đổi dép, cười cười chỉ ghế sô pha.

Thôi Tĩnh Thục từ trong bếp đi ra, “Đây là Sơ Ninh, người đầu tư hạng mục của Nghênh Cảnh.”

Nghênh Nghĩa Chương nhẹ gật đầu, không khỏi đánh giá cô thêm, “Tuổi trẻ tài cao.”

Sơ Ninh khách khí nói: “Bác trai, ngài quá khen.”

“Nghênh Cảnh có thể giành được giải nhất ở Hàng Châu, cũng có công ủng hộ của cháu, nó khuyết điểm nhiều, không gian tiến bộ rất lớn, cháu bao dung nó hơn, nhưng cũng chỉ giáo nó nhiều hơn.” Nghênh Nghĩa Chương nói tới nói lui, có bài bản hẳn hoi, làm cho người ta không thể không nghiêm túc.

Sơ Ninh gật đầu như gà mổ thóc.

Nghênh Cảnh đứng sau lưng ba, lại khẽ xì một tiếng, còn thiếu trợn mắt trắng lên thoi.

... Trời ạ, lại chọc phải chỗ nào của vị này rồi.

Không bao lâu, đồ ăn lên bàn, bốn người cùng nhau ngồi xuống.

Sơ Ninh vốn cho rằng gia đình như vậy thường rất nghiêm túc, ngay cả tư thế cầm đũa cũng phải giống nhau, nhưng không nghĩ đến, Nghênh Nghĩa Chương thay đổi trạng thái làm việc, vừa thay quân trang, liền biến thành người hiền hòa, thỉnh thoảng giúp Sơ Ninh gắp thức ăn, nói đừng khách khí.

Thôi Tĩnh Thục cũng rất nhiệt tình, toàn gắp thịt vào bát của cô. Nghênh Cảnh trừng hồi lâu, Thôi Tĩnh Thục cười híp mắt gắp cho cậu một cái đùi gà, “Ăn đi.”

Động tác nhỏ giữa hai mẹ con, tất cả đều là không câu nệ tiểu tiết.

Sơ Ninh trầm mặc xúc cơm, chợt nhớ đến mẹ của mình.

Ở Triệu gia ăn cơm, vĩnh viễn là băng lãnh an tĩnh. Mỗi người ăn của từng người, tiếng duy nhất chính là tiếng bát đũa va chạm.

Nghênh Cảnh ngồi đối diện cô, thấy cô không nói lời nào, giơ chân lên, làm bộ vô ý mà đá phải chân cô.

Sơ Ninh: “...”

Sau bữa ăn, Thôi Tĩnh Thục vội vàng đi nhảy ở quảng trường, giao việc rửa bát đũa cho Nghênh Nghĩa Chương. Nghênh Nghĩa Chương cũng không có chủ nghĩa đại nam nhân gì, thắt tạp dề, thuần thục mà bắt đầu rửa bát trong bồn.

Sơ Ninh đang nghĩ ngợi, Nghênh Cảnh đột nhiên nói: “Đi một chút không?”

Cũng không đợi cô trả lời, bản thân quay người bước trước.

Sơ Ninh tranh thủ thời gian đứng dậy, sửa sang lại váy đi theo.

**

Chạng vạng tối, khô nóng ban ngày giảm bớt.

Khu gia quyến dọc theo một đường xi măng, thẳng tắp, hai bên đường là cây nhãn lá đỏ chỉnh tề.

Có gió thổi đến, tiếng lá cây rì rào.

Nghênh Cảnh đi phía trước, tốc độ vừa phải, Sơ Ninh theo sau cũng không lao lực.

Chung quanh tầm mười lăm hàng xóm cũ, mấy cô dì rất nhiệt tình.

“Tiểu Cảnh trở về sao? Mới được nghỉ hè?”

“A, chào bác Vương.” Nghênh Cảnh một mặt cười xán lạn, “Vâng, mới về.”

Một người đàn ông về muộn đang đạp xe đạp thấy cậu, thật xa liền vang lên tiếng chuông, “A! Đây không phải quán quân cả nước sao?”

Nghênh Cảnh dáng tươi cười càng sâu, chuyển hướng, “Chú Tiểu Cường, cực khổ chú nhớ nhung rồi.”

“Tốt tốt tốt, có tiền đồ.” Âu Dương Tiểu Cường giơ ngón tay cái lên với cậu, “Học cho giỏi!”

Tiếng chuông đi xa.

Sơ Ninh nhìn theo bóng lưng cậu, thật đúng là người nhân duyên tốt.

Bình tĩnh mà xem xét, cậu đúng là một nam sinh tốt, tính cách sáng sủa, là người rộng rãi, thái độ làm việc cũng rất nghiêm túc. Không hoa ngôn xảo ngữ, tựa như tia nắng, có thể làm cho người ta ấm áp.

Nghĩ thần ra, Sơ Ninh có chút không để ý con đường phía trước, bỗng nhiên đâm vào lưng cậu.

“Ai ui.” Đủ cứng.

Sơ Ninh lau trán, đau đến mức nước mắt tràn ra, “Sao cậu lại đột nhiên dừng lại?”

Nghênh Cảnh liếc nhìn cô một cái, cũng chịu phục, “Chị không nhìn đường?”

Đang nói, một chiếc Land Rover màu đen từ phía trước đến, đến trước mặt, giảm bớt tốc độ sau đó ngừng lại.

Mạnh Trạch lộ ra khuôn mặt, tháo kính râm xuống, anh tuấn bức người.

“A, Tiểu Cảnh trở về, anh nói mà, mấy lần trước đều không thấy được em.”

So sánh gặp trưởng bối, Nghênh Cảnh dáng tươi cười thoải mái hơn nhiều, “Trường học có chút chuyện, đã về trễ!”

“Anh nghe nói, được hạng nhất, lợi hại, không tồi, đúng là tuổi trẻ đại viện chúng ta.” Ánh mắt của Mạch Trạch lướt qua, nhìn thấy Sơ Ninh, “Ha! Trước lạ sau quen em gái, chào em.”

Mạch Trạch lần trước còn giúp Sơ Ninh giải quyết khó khăn ở nhà máy, ân tình này rất tự nhiên làm cho khoảng cách hai người rút ngắn lại.

Sơ Ninh cũng có cảm giác thân thiết, nói: “Mạnh tổng.”

Mạch Trạch vui cười hớn hở, ánh mắt nhìn vào khoảng cách giữa hai người, cuối cùng huýt sáo, “Có thể nha Tiểu Cảnh. Được, không quấy rầy hai đứa nữa, gặp lại sau nha.”

Xe rời đi.

Trong chốc lát này, sắc trời trở nên ôn nhu hơn.

Hai người một trước một sau mà an tĩnh đi, đến một bên sân bóng rổ, mười mấy khung bóng rổ đều có người đang chơi. Bọn họ trẻ tuổi, khí thịnh, để trần nửa người, mồ hôi rơi tùy ý.

Hai người tìm một chỗ cao chút để ngồi.

Cả hai nhìn về phía xa, ai cũng không nói lời nào.

Cuối cùng, Sơ Ninh đánh vỡ trầm mặc: “Ba mẹ của cậu rất tốt.”

Nghênh Cảnh vô thần vô sắc, ừ một tiếng, “Chị nhìn ai cũng thấy tốt.”

Chỉ có mình tôi không tốt.

Cũng biết lời này có chút xúc động, lại sợ gϊếŧ chết cuộc trò chuyện, thế là ngữ khí hoàn hoãn, nói: “Ba mẹ trên thế gian này đều không khác mấy, ăn một bữa cơm đều như vậy nha, mẹ thích lải nhải, ba làm người hòa giải, thêm một đứa con hung hăng.”

Sơ Ninh cong cong khóe miệng.

“Ba mẹ chị thì sao?” Nghênh Cảnh chưa từng nghe cô nhắc qua.

“Cậu hỏi ba nào?”

Nghênh Cảnh nghiêng đầu, hơi kinh ngạc.

“Tôi có hai người ba, ba ruột qua đời đã lâu, tầm mười năm. Tôi đã không nhớ rõ dáng dấp của ông ấy ra sao.” Sơ Ninh thân thể hơi nghiêng về phía trước, một tay chống cằm, đại khái hoàng hôn quá lưu luyến, ánh mắt của cô cũng nhu hòa, “Ba hiện tại, làm bất động sản, gia sản to, còn có một đứa con trai, rất phách lối, hai chúng tôi là đối thủ một mất một còn, gặp mặt luôn ồn ào.”

Đây là lần đầu tiên, cô nói chuyện với cậu về chuyện lập nghiệp.

“Mẹ tôi là một nữ nhân hèn yếu, bà quá phụ thuộc và chồng, rất sợ tất cả của bà một lần nữa sẽ mất hết.” Sơ Ninh ngữ khí thường thường, “Loại gia tộc này, kỳ thật đặc biệt bao che khuyết điểm và bài ngoại. Bà dùng mười năm đi thích ứng, đi lấy lòng, thậm chí ủy khuất, chỉ vì một chữ toàn. Nhân tiện cũng dạy tôi thành dáng vẻ ấy.”

Sơ Ninh quay qua, cười với Nghênh Cảnh, “Nhất định rất chán ghéto.”

Lúc này đến lượt Nghênh Cảnh không biết nói gì.

Ánh mắt Sơ Ninh lại hướng về sân bóng rổ.

“Sau khi tôi tốt nghiệp đại học liền ra lập nghiệp, chú Triệu không tán thành, mẹ tôi để ý đến cảm nhận của ông ấy, liền giúp đỡ khuyên tôi, uy hϊếp, nếu như tôi dám để cho chú Triệu không vui, ra cái cửa này, một đồng tiền bà ấy cũng không cho tôi. Ai, còn kém không dùng khóa sắt khóa tôi lại.”

“Về sau, một người bạn thân cho tôi mượn mười vạn, thêm tôi dành dụm được, hết thảy tiền vốn là mười bốn vạn, tôi còn đi cho vay, đầu cơ trục lợi trong rượu vang, còn có rất nhiều rất nhiều.” Hồi ức khổ đau, cũng chỉ là lời ít ý nhiều, rải rác mấy lời liền làm trái tim đau xót.

Sơ Ninh cúi đầu cười một tiếng, mấy ngọn tóc bên tai theo gió mà bay bay.

“Hai năm đó, tôi quên cái gì gọi là ngọt, sinh hoạt rất đau khổ.”

Nghênh Cảnh trong lòng khó chịu, nhìn nhan sắc xinh đẹp của cô bên cạnh, cô ấy cũng hẳn là ở độ tuổi này của mình đi.

Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà so sánh, liền càng hiểu nỗi khó xử của cô.

“Vậy tại sao chị lại liều mạng như vậy?” Cậu hỏi.

“Bởi vì không muốn làm người như mẹ minh.” Sơ Ninh đáp rất kiên định.

Độc lập, tự chủ, rộng rãi, không phải làm theo chỉ lệnh của người khác.

Vì chính mình mà sống, mới là chỗ đẹp nhất của một người con gái.

“Tôi nhớ khi mà mình có được đơn hàng bảy chữ số, cố ý nói với người trong nhà. Nhưng chú Triệu chỉ nói một câu, liều mạng như vậy làm gì, trong nhà cái gì cũng có, con gái mà, đối xử với mình tốt một chút.”

Đến nay nhớ lại, Sơ Ninh vẫn còn cảm thấy phản cảm, lông mày cau lại, nói: “Câu nói này nghĩa là --- cháu rất ưu tú, đáng tiếc cháu là con gái. Tức chết tôi mất, cái quỷ gì vậy!”

Mặt trẻ con của cô, Nghênh Cảnh trong lòng rung động.

“Cho nên, tôi chính là một người thực tế như thế, không đáng yêu, thậm chí có chút bén nhọn.” Sơ Ninh rất thẳng thắn, trực diện nhìn vào vấn đề của mình, cô thoáng xê dịch, nghiêng người sang, rút ngắn khoảng cách với Nghênh Cảnh.

Không còn trốn tránh che giấu, rốt cuộc cũng nói cái tên cấm kỵ giữa hai người ra khỏi miệng.

“Phùng Tử Dương.”

Nghênh Cảnh bỗng nhiên giương mắt, bầu không khí thật vất vả mới bôi trơn được một chút lại lập tức rơi vào rìa vách núi.

Sơ Ninh nhấp nhấp môi, thanh âm thấp hơn, “Tôi không phải là một cô gái tốt, từ từ biết được xã hội tàn nhẫn, tôi và Phùng Tử Dương là bạn bè nhiều năm, cho dù là làm ăn hay sinh hoạt, anh ta đều cho tôi rất nhiều giúp đỡ.”

... Cho nên đây là, lợi ích thông gia?

Trong lòng Nghênh Cảnh không vui, nhưng so với lúc trước thoải mái hơn nhiều.

“Tử Dương có một người bạn gái, hai người từ thời đại học đã rất quấn quýt với nhau, tan tan hợp hợp bảy tám năm, yêu muốn chết đi sống lại, quả thực có thể diễn tình thâm mưa mịt mờ.” Sơ Ninh cười một tiếng, co chân lên, váy giống như là hoa thủy tiên nhảy múa trong gió.

Mà Nghênh Cảnh, tựa hồ như ý thức được cái gì.

Câu tiếp theo, Sơ Ninh xác nhận suy đoán của cậu.

“Nhà anh ấy thay đổi thái độ, ngại con gái nhà người ta gia thế không tốt, cái gọi là môn đăng hộ đối, nhất quyết chia rẽ đôi uyên ương số khổ.”

Nghênh Cảnh đầu óc mông lung, suy nghĩ ngay thẳng, “Đã thời đại nào rồi, còn có gia đình có quan niệm quê mùa như vậy?”

Sơ Ninh liếc cậu một cái, ánh mắt trầm xuống, bình tĩnh bất đắc dĩ, “Bởi vì cậu sinh ra trong gia đình nguồn gốc cách mạng, mặt xấu của xã hội, cậu chưa thấy qua, không có nghĩa là không có.”

“Vậy nhất định là do anh ta yêu không đủ sâu đậm, nếu không trở ngại lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua.” Nghênh Cảnh nói.

Sơ Ninh cười, rất nhạt.

“Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, sinh gia ở gia đình như vậy, mang đến hào quang, mang đến thuận tiện, mang đến cảm giác ưu việt ‘sinh ra đã ở vạch đích của người khác’, cần phải trả giá. Trách nhiệm của đàn ông chia làm nhiều loại, sự nghiệp, sinh hoạt, còn có cả một gia tộc.”

Hai chữ trách nhiệm, có lúc là mị lực rất lớn của đàn ông, có khi, cũng là nỗi khổ và bất lực của bọn họ.

Từ đó, Nghênh Cảnh coi như triệt để thông suốt.

“Cho nên, cho nên chị và anh ta, hai người...”

“Ừm” Sơ Ninh đáp, “Tôi và Phùng Tử Dương giả vờ làm người yêu, giúp anh ta ứng phó người trong nhà, trên thực tế, quan hệ của anh ta và người yêu một mực không cắt, tình cảm bí mật.. Cũng không dễ dàng gì.”

Phần chân tình này, giống như một đóa pháo hoa, oanh một tiếng bạo tạc, phóng gia ngân quang tươi đẹp.

Nghênh Cảnh ngũ vị tạp trần, lại nhất thời không có cảm nhận vui vẻ.

Sân bóng rổ truyền đến âm thanh loảng xoảng, âm thanh cướp bóng, âm thanh gào to vui vẻ.

Nghênh Cảnh và Sơ Ninh nhìn sang.

Hoàng hôn đã vào đoạn cuối, sắc trời phía tây lưu luyến, kéo ra một tia sáng màu đỏ thẳng tắp.

“Chị nói với tôi nhiều như vậy, là có ý gì?” Nghênh Cảnh gắng đạt tới bình tĩnh, nhưng chính cậu có thể cảm giác được, yết hầu của mình căng lên.

Sơ Ninh má hồng xinh đẹp, thân ảnh như tan trong nắng chiều, phảng phất như tự mang ánh sáng nhu hòa.

Cô duy trì tư thế không thay đổi, biểu lộ thậm chí được xem là trấn định.

“Từ Hàng Châu trở về, tôi suy nghĩ thật lâu, quyết định vẫn nên thẳng thắn với chính mình một chút.”

Sơ Ninh quay đầu, ánh hào quang nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt cô, chân thành mà kiên định.

“Nghênh Cảnh, nếu như cậu chịu được những khuyết điểm này của tôi, nếu như phần thích kia của cậu vẫn còn ở đó... Nếu như cậu vẫn còn bằng lòng, chúng ta thử bên nhau, có được không?”

Người cả đời này, chân chính có duyên không nhiều.

Gặp được một người, thiếu đi một người.

Thử một chút, được không?

Ánh mắt cô chân thành tha thiết, bình tĩnh, không có chút trốn tránh.

Chóp mũi Nghênh Cảnh chua chua, vốn dĩ tay nắm lại, giờ nắm chặt hơn.

Sau đó,

Mười ngón tay, nắm lại với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.