- Luân...chậm thôi, em...em chịu không nổi...huhu.1
Tiết trời ngoài kia hơi se lạnh nhưng bên trong căn phòng rộng lớn, đầy vết hoang tàn lại có nhiệt độ đến kinh người.
Những đợt gió lạnh ùa vào từ ô cửa sổ cũng chẳng thể giảm bớt đi sự nóng bỏng của màng k1ch tình đang diễn ra trước mắt.
Trên chiếc giường rộng lớn một màu đen, Kha Luân và Chu Hạ với tình trạng không một mảnh vải che thân đang cuồng nhiệt quấn lấy nhau.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ lả lơi của cô gái và những giọt mồ hôi lắng động trên tấm lưng rộng lớn của người đàn ông cũng có thể đoán được cơn k1ch tình này đã diễn ra trong khoảng thời gian dài bao lâu.
- Hơn một giờ rồi đó Luân...huhu, anh dừng lại đi mà, em mệt mà.1
Chu Hạ nhìn chiếc đồng hồ đối diện với tầm mắt.
Sau khi nụ hôn ấy kết thúc Kha Luân liền bế cô đi đến chiếc giường ngủ có sẵn trong văn phòng mà bắt đầu l@m tình.
Diệu kì là lần này anh đã học được cách nhẹ nhàng với cô hơn đôi chút.
Anh không còn mạnh bạo hay sử dụng thắt lưng đánh vào cô nữa.
Nhưng cơ thể Chu Hạ vốn vừa bệnh dậy đã phải chịu dày vò trong suốt một tiếng qua cô thật sự chịu không nổi.
Thế mà người đàn ông này vẫn như một con trâu không biết mệt mỏi, siêng năng cày cuốc không nghỉ ngơi một phút giây nào.
Thân hình cường tráng, mạnh mẽ luân động đâm sâu vào cơ thể cô gái dưới thân, gương mặt thanh tú, điển trai bị nhiễm sắc dục khiến cho sự lạnh lùng trở nên ma mị hơn bao giờ hết.
- Diên...đừng rời xa anh.1
Giọng nói khàn đục, ậm ừ trong cổ họng không nói ra thành tiếng.
Dù anh chẳng c**ng bạo cô như lần trước nữa nhưng với sự tra tấn bên dưới thân cũng đủ khiến cho Chu Hạ phải khóc nấc, mặt mũi sưng húp, hai má ửng hồng làm, dáng vẻ mong manh, yếu đuối, càng làm cho người ta muốn bắt nạt.
- Anh...anh nói gì cơ? Em không nghe rõ.
Kha Luân mơ màng nhìn cô gái dưới thân, nơi gi@o hợp vẫn khắng khít không rời.
Mái tóc đen dài bung xoã trên lớp gra giường nhăn nhúm, trắng tinh đang múa may theo từng nhịp điệu.
Môi nhỏ hé mở vừa nấc vừa để thoát ra những tiếng r3n rỉ ám mụi.
Chụt!
Tinh thần anh không vững chắc, nhỡ để hai cánh môi hồng nhuận ấy thu hút không thể kiềm chế được, anh cuối người m*t mạnh lấy, nuốt hết những tiếng non nỉ của cô vào trong bụng.
Những tiếng vang " chụt chụt " cũng vì thế mà được tạo thành.
- Ngồi lên đùi anh này.
Bộ mặt ngây thơ vô số tội của Chu Hạ nhiễm đầy s@c tình.
Anh rất thích bộ dạng hiện tại của cô, bình thường đã đủ đẹp rồi nhưng bây giờ còn nhiều hơn gấp bội lần.
Quá sức quyến rũ, mị tình.
Kha Luân bế xốc Chu Hạ ngồi dậy, để hai chân cô ngồi lên đùi mình.
Hai bàn tay to lớn, đầy máu vẫn chưa được băng bó cứ thế mà ôm trọn lấy cặp m ông tròn trịa ấy đâm từng nhát sâu nhất vào hang động ẩm ướt.
- Á...Luân, sâu quá...huhu.
Khi ngồi như thế này Chu Hạ có thể dễ dàng quan sát được chú khủng long to lớn, đầy gân guốc của Kha Luân đang cấm sâu vào trong cơ thể của mình.
Đặc biệt hơn là trong tất cả các tư thế thì tư thế ngồi là cực hình đối với những cô gái non nớt, vì mức độ đi sâu vào bên trong của nó.
Chu Hạ chỉ có thể gục mặt lên bờ vai của anh mà khóc lớn, non nỉ.
- Ngoan...chịu một xíu thôi, ôm chặt anh nhanh nào.
Chu Hạ rất bướng bỉnh mỗi khi nói chuyện với anh nhưng khi ở trên giường cô lại biến thành một cô bé hết sức vâng lời.
Cô vòng tay ôm lấy cần cổ của Kha Luân.
Bên dưới không ngừng đưa đẩy theo nhịp đỉnh hông của anh.
- Luân...!nhanh đi, em mệt quá...hic.
Chu Hạ chủ động tìm kiếm môi anh hôn nhẹ vào đấy như muốn lấy lòng, kế tiếp môi lưỡi lại một lần nữa quấn quýt, tiếng da thịch va chạm mạnh vào nhau tạo nên thứ âm thanh khiến những người đứng bên ngoài nghe lén cũng phải đỏ mặt và ghen tị.
Kha Luân ôm lấy mông cô th úc mạnh vào trong nơi ẩm ướt những cái cuối cùng.
Đợi đúng lúc vừa đạt đến cao trào anh liền rút ra, chất dịch màu trắng đục phun toàn bộ hết ra gra giường.
- Tạm tha cho em đấy! Ngồi yên để anh ôm đi tắm.
- Cảm...cảm ơn.
Chu Hạ ngoan ngoãn nghẽo đầu lên vai Kha Luân để anh ôm mình vào phòng tắm.
Khi hai người từ phòng tắm trở ra đã mất thêm một giờ đồng hồ nữa.
Anh lợi dụng mây mưa với Chu Hạ ít chút ở trỏng rồi mới hoàn toàn buông tha.
Chu Hạ vẫn được anh bế ra phòng vì cô đã kiệt sức, cơ thể lả đi chẳng còn một chút năng lượng nào nữa rồi.
Kha Luân một tay ôm cô, một tay giật phăng gra giường thay vứt sang một bên, mở tủ lấy cái mới thay vào.
- Anh đừng đi có được không?
Khi vừa được đặt nằm xuống giường Chu Hạ đã vội níu lấy tay anh cầu xin.
Tâm trạng hồi hộp, lo sợ câu trả lời từ anh.
- Ừm.
Lần này anh đã thương tình nằm lại với cô mà không rời đi.
Nhưng trước hết Kha Luân cần phải giải quyết các vết thương trên tay trước đã.
Kha Luân tìm kiếm một vài dụng cụ y tế trong hộc bàn, lấy ra một cuộn băng gạt và một lọ thuốc sát trùng vết thương.
Sau mười phút cùng với sự hỗ trợ của Chu Hạ cả hai bàn tay của anh đã được băng bó.
Bây giờ chỉ có như thế này thôi, ngày mai đến bệnh viện anh sẽ kiểm tra lại sau.
- Baba ôm em!
Anh vừa nằm xuống giường Chu Hạ đã áp sát cơ thể mểm mại vào anh, cả khuôn mặt màu hồng phớt vùi hết vào trong lòng ngực ấm áp, bàn tay nhỏ vòng qua eo anh mà ôm chặt, tìm vị trí thoải mái nhất mà chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài cửa phòng.
- Hết rồi, chúng ta đi thôi.
Không ngờ nhỏ đó lại may mắn đến như vậy.
Lúc trước chỉ cần để cậu chủ bắt gặp được ai trong lúc đang nổi cơn thì sẽ có kết cục rất thảm, thế mà nhỏ đó lại được cậu chủ mang lên giường yêu thương mới đau chứ.
Đám người Ưu Nhàn đã tụm năm tụm bảy ngay trước văn phòng từ lúc Chu Hạ mới vào bên trong.
Họ còn bi3n thái hé cửa quan sát hết quá trình l@m tình giữa hai người không sót một chi tiết nào.1
Ai ai cũng đều trầm trồ, bất ngờ khi mọi việc lại diễn ra theo chiều hướng ngược lại với tính toán của họ như vậy.
Chỉ có mỗi một mình Ưu Nhàn là đứng một góc nghiến răng nghiến cốt, ánh mắt đầy căm thù, ghen tị.
- Tụi mày thấy tao có đẹp hơn con nhỏ đó không?1
Ưu Nhàn đưa tay đóng cửa rồi hỏi những người có mặt ở đó.
- Đương nhiên là chị...đẹp hơn rồi.
Cô ta nở một nụ cười mãn nguyện vì những lời khen dã dối của đám đàn em.
Nói về nhan sắc thì khỏi phải nghĩ cũng biết Chu Hạ hơn cô ta rất nhiều lần nhưng vì họ không muốn bị Ưu Nhàn bắt nạt nên họ phải giả vờ hùa theo ả ta như vậy.
- Bọn em đi làm việc đây, tạm biệt chị.
Mọi người bỏ đi hết rồi, chỉ còn mỗi Ưu Nhàn vẫn luyến tiếc đứng đấy.
Cô ta mở cửa nhìn vào trong một lần nữa, khung cảnh ngọt ngào của đôi nam nữ ôm nhau càng khiến máu chó trong cô ta sôi sục.
Hai tay nắm chặt đến nỗi móng tay ghim sâu vào trong da thịt đến bật máu.
- Mày ngu quá Ưu Nhàn, nếu ban nãy mày vào trong biết không chừng cũng sẽ được cậu chủ yêu thương như vậy.
[...]
Sáng hôm sau.
- Ưm...anh ấy đến bệnh viện rồi sao? Mới có bảy giờ nằm thêm chút nữa vậy.
Thân hình bé nhỏ đang cuộn tròn trong lớp chăn mềm mại kia mà ngái ngủ.
Ngày hôm qua giữa Kha Luân và Chu Hạ đã có một đêm vô cùng ngọt ngào.
Vào lúc bảy giờ sáng, trong vô thức cô cảm nhận được hơi ấm bên cạnh đã mất đi thì liền giật mình tỉnh giấc.
Suy đoán một hồi thì Chu Hạ quyết định nhắm mắt nghỉ thêm một chút nữa cho tỉnh táo.
- Con nhỏ kia, mày định nằm đây ngủ đến bao giờ hả? Mau dậy rửa bát cho tao.
Chưa đầy năm giây thì giọng hét chói tai của Ưu Nhàn đã vọng lên.
Cô ta nhặt hết quần áo dưới sàn thô lỗ ném vào người Chu Hạ.
- Chị nên xem lại cách hành xử của chị đi.
Sức chịu đựng của em có giới hạn, chị cũng chỉ là người làm trong nhà còn em là khách được Kha Luân mời đến, thế tại sao em phải làm công việc của các chị? Thế anh Luân thuê các chị về để làm cảnh à?
Chu Hạ bực bội ngồi lên bật lại cô ta, lời nói của cô quá đanh thép lí luận, khiến Ưu Nhàn cứng họng chẳng nói thêm được gì.
Một phần cũng vì sợ Chu Hạ sẽ mách lẻo với Kha Luân nên cô ta chỉ đành ngậm cục tức này xuống.
- Cậu chủ lúc sáng có kêu tôi dọn dẹp căn phòng này, phiền cô trở về phòng cũ nghỉ ngơi để chúng tôi còn làm việc!.