Bộ phim điện ảnh do Trì Viễn cùng Ngô Tinh Tinh góp mặt lần này thu hút vô số nhà đầu tư, tiến độ so với bên Trung Khúc nhanh hơn rất nhiều.
Ban đầu Trì Viễn cảm thấy buồn cười, tháng trước hắn và Ngô Tinh Tinh còn tranh giành vị trí nam chính, fan hai bên cãi nhau đến sức đầu mẻ trán, bây giờ lại trở thành đồng minh của nhau.
Phía Trung Khúc hôm trước vừa mở buổi khai máy, hôm sau Thẩm Tác liền tuyên bố với truyền thông về phim sắp ra mắt, kẻ ngu cũng nhìn ra, Thẩm Đông Quân chính là không muốn chừa đường sống cho Lương Khê.
"Hân Nghiên."
Giờ nghỉ trưa trong phòng hóa trang chỉ có hai người, Trì Viễn gọi tên cô.
Hân Nghiên đang gặm bánh mì, nghe Trì Viễn gọi mình, liền phản ứng lại: "Em nghe, anh muốn ăn thêm sao?"
Nói xong, cô mới phát hiện hộp cơm để trên bàn trang điểm Trì Viễn vẫn chưa đụng tới, không khỏi lo lắng: "Chiều nay có cảnh quay tiêu hao nhiều thể lực, anh cứ bỏ bữa, e rằng sẽ ngất xỉu mất."
"Không có hứng." Trì Viễn vì vai diễn trong phim thần tượng sắp tới, mà mỗi ngày đều dành thời gian đến phòng tập thể hình, ăn uống theo chế độ khoa học, nào ngờ Thẩm Đông Quân giữa đường nhảy ra, phá vỡ kế hoạch của hắn: "Cô nói kim chủ chúng ta có phải mất bệnh rồi không? Tháng rồi chính miệng anh ta còn bảo tôi ở nhà tĩnh dưỡng, chuyên tâm cho dự án của Hà đạo diễn, ba ngày trước lại lên cơn điên đem tôi ném vào phim trường."
"..." So với Trì Viễn, Hân Nghiên cũng không khá hơn bao nhiêu, cô còn định nhân dịp này mà xin nghỉ phép vài hôm đi du lịch, cuối cùng… Vé cũng đặt xong rồi, nhưng người lại bận muốn chết.
Hai người nhìn nhau thật lâu, đồng thời thở ra, không khỏi hoài niệm những ngày Lương Khê còn ở Thẩm Tác.
Trì Viễn bảo đảm không chỉ riêng bọn họ có suy nghĩ này, mà là toàn thể nhân viên công ty đều như vậy.
Ví dụ gần nhất là nàng "tiểu hoa" mới nổi.
Nghe đâu cô nàng mới được chọn vào vai nữ phụ trong phim học đường, một ngày đẹp trời, Thẩm Đông Quân không biết giẫm phải "pháo" ở đâu, đích thân đến phim trường khảo sát, chỉ một cảnh nữ phụ khiêu khích nữ chính mà bị NG hơn năm mươi lần, ngay cả đạo diễn bên cạnh cũng thay cô đổ mồ hôi.
Rốt cuộc sau trường kỳ chịu đựng Thẩm Đông Quân áp bức, cô ta trầm cảm đến mức suýt nhập viện.
Trì Viễn hai ngày nay mặt cau mày có: "Tôi cảm giác cuộc sống sau này sẽ không mấy dễ dàng."
"Anh đừng nói nữa." Hân Nghiên từ chối góp ý kiến, nước mắt lưng tròng.
"Tinh Tinh!" Cửa phòng hóa trang từ bên ngoài mở ra, Ngô Tinh Tinh gương mặt ung như trứng thối hùng hổ đi vào, phía sau là âm thanh giận dữ của nữ trợ lý: "Em bình tĩnh lại đã."
Giống như lời đồn, ngoại hình Ngô Tinh Tinh so với Trì Viễn phải gọi là một chín một mười, chỉ khác ở chỗ bộ dạng người nọ trông có vẻ thư sinh hơn hắn.
Lúc này Ngô Tinh Tinh bùng bùng lửa giận, mặc kệ Trì Viễn và Hân Nghiên cũng đang ở bên trong, rống giận: "Chị nói với Dư tổng, anh ta không đến tôi sẽ không diễn."
"Cái này…" Nữ trợ lý - Tiêu Nguyệt lúng túng, gấp đến độ nói không ra lời: "Tinh Tinh, e cũng biết Dư tổng còn bận nhiều việc, không thể…"
"Chị im đi!" Ngô Tinh Tinh quát: "Nhắn với Dư Kiết Ngạo, anh ta không đến, ông đây không diễn nữa."
Hai cái bóng đèn Trì Viễn cùng Hân Nghiên mở to mắt kinh ngạc, phải biết Dư Kiết Ngạo là tổng giám đốc của An Tường, nghe giọng điệu kiêu ngạo của Ngô Tinh Tinh, ước chừng mối quan hệ cả hai không đơn giản.
Tiêu Nguyệt khó xử nhìn bọn họ, cười trừ, cô nhấc điện thoại bấm gọi, rời khỏi phòng hóa trang.
"Nhìn cái gì?" Ngô Tinh Tinh trừng mắt với Trì Viễn.
Tên nhóc này tính tình tệ quá đó! Trì Viễn cảm khái, nhớ không lầm Ngô Tinh Tinh năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi, nhỏ hơn hắn ba tuổi, cách hành xử thì khỏi cần bàn cãi, tuổi phản nghịch a.
"Ai thèm nhìn cậu chứ." Hân Nghiên cũng trừng mắt đáp trả, lúc trước nhìn ảnh chụp cô còn cảm thấy Ngô Tinh Tinh thuận mắt, hiện tại mới phát hiện người này không hề tốt tính như trên màn ảnh, trái lại vừa ngang ngược, vừa hống hách, vừa không nói lý lẽ.
Nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến giờ quay phim kế tiếp, Hân Nghiên trực tiếp lôi Trì Viễn ra ngoài: "Đến cảnh quay của anh rồi, anh Viễn chúng ta đi."
"Khoan đã, tôi còn chưa ăn cơm." Lúc này Trì Viễn mới cảm thấy đói.
Hân Nghiên không vui: "Chẳng phải vừa nãy anh bảo không có hứng sao?"
Trì Viễn: "..." Có nên yêu cầu Thẩm Đông Quân đổi cho hắn một trợ lý khác, Hân Nghiên đáng yêu ngày xưa hiện tại đã biến thành một bà cô già lắm lời.
Bởi vì cảnh quay tiếp theo chỉ có hai người Trì Viễn cùng một diễn viên đóng vai quỷ nữ phối hợp, nên không nhất thiết để tâm Ngô Tinh Tinh đang nóng giận.
Nhưng đến cảnh quay thứ ba, đạo diễn phụ trách lên tiếng cả buổi, Ngô Tinh Tinh cậy mạnh không chịu hợp tác, chọc ông tức đến mức sắp thổ huyết: "Đóng máy, không quay nữa."
"Khoan đã, Lỗ đạo diễn." Tiêu Nguyệt chạy theo Lỗ đạo diễn giải thích, ông không nghe mà còn quay đầu mắng.
Lỗ đạo diễn: "Chỉ là một diễn viên tuyến năm đã ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, nói với Dư tổng, người của anh ta, tôi quản không nổi!"
Tiêu Nguyệt chịu mắng thay Ngô Tinh Tinh, trên mặt dính đầy nước bọt, còn muốn năn nỉ thêm vài câu, Lỗ đạo diễn đã lên xe rời đi.
"Hừ." Ngô Tinh Tinh khoanh tay cười lạnh: "Thay một đạo diễn khác còn không được, tôi không tin chỉ có mình ông ta."
"Tinh Tinh, đừng nói nữa." Tiêu Nguyệt rống to, lúc này Ngô Tinh Tinh mới chịu dừng.
Toàn bộ đoàn phim của Thẩm Tác lần này hợp tác cùng An Tường, giờ thì hay rồi chỉ vì Ngô Tinh Tinh mà tiến trình bị trì hoãn, sắc mặt mọi người với hắn không mấy hòa nhã.
Hai người Trì Viễn cùng Hân Nghiên sợ phiền phức, mau chóng rời khỏi, bọn họ không hề phát hiện đối diện phim trường có một chiếc xe hơi màu đen đậu sẵn ở đó.
Không để tâm ánh nhìn của các nhân viên, Ngô Tinh Tinh tiêu sái bước ra ngoài, nhìn thấy xe, hắn mới chậm rãi đi tới, mở cửa ngồi vào trong.
Tiêu Nguyệt chạy ở sau, thấy Ngô Tinh Tinh ngồi vào xe mới dừng lại, xoay người bỏ đi.
Trong xe người đàn ông mặc tây trang, cà vạt, áo quần chỉnh tề, gương mặt điển trai có điều hốc mắt hơi sâu, vô hình chung khiến người đối diện cảm thấy anh có chút lạnh lùng.
Không ngoài dự liệu của Ngô Tinh Tinh, sau khi lên xe hắn liền nhận được một trận giận dữ.
"Làm loạn đủ chưa? Tôi bảo cậu đến phim trường đóng phim, không phải để cậu giương nanh múa vuốt với bọn họ, với cái trình diễn xuất thậm tệ của cậu, không nhờ tôi cả đời cũng đừng mong ngóc lên được."
Bàn tay đặt trên đùi co lại, Ngô Tinh Tinh khi nãy còn mạnh miệng đòi gặp người nọ cho bằng được, lúc này một câu cũng chẳng dám nói.
"Chẳng phải cậu muốn gặp tôi sao?" Dư Kiết Ngạo nói: "Có chuyện gì nói mau.".