Màn ảnh lại chuyển cảnh, A Bảo đã ngừng hát, trong không khí vẫn văng vẳng giọng hát của hắn, từ vẫn đục chuyển sang trầm ấm, dần dần bình phàm rồi biến thành giọng của nữ.
A Bảo sợ kinh người, vùng dậy chạy đi, phòng khách nháy mắt biến thành một căn phòng tối đen, hắn chạy về trước lại như va phải một bức tường vô hình, trực tiếp văng trở về sau, nơi này tựa như một cái hình hộp hình chữ nhật đem hắn nhốt vào.
"A Tử, mau mau cứu tớ!" Âm thanh kêu gào, hốc mắt A Bảo đỏ lên.
"A Bảo.
" Trong bóng tối văng vẳng tiếng ai đó đang gọi hắn kéo dài.
A Bảo sợ sệt quay đầu.
Một nữ nhân tóc dài mặc váy đỏ từ từ xuất hiện, có thể nhìn ra toàn thân cô ta là máu, đáng sợ nhất là cô ta đang ôm một vật gì đó, đến khi nhìn kỹ, hắn mới biết trên tay cô ta là một thai nhi vừa mới sinh, dây rốn còn chưa cắt, đôi hàm răng trắng của cô ta bắt đầu hé mở: "Gọi ba đi con!"
"A a a a a!" A Bảo hét cất thanh, tỉnh dậy.
Thì ra chỉ là mơ! Hắn đưa tay vuốt mặt, người đầy mồ hôi.
Cùng lúc Khương Tử từ phòng tắm đi ra, còn đang dùng khăn lau khô tóc, giục A Bảo mau tắm rửa còn ăn cơm.
"Tớ biết rồi!" A Bảo lết thân xác đầm đìa mồ hôi của mình vào nhà tắm, nghĩ về giấc mơ ban nãy, không khỏi sợ hãi.
Tới buổi tối đến giờ đi ngủ, A Bảo trằn trọc suốt đêm, đầu cũng phát đau, hắn thức đến tận sáng hôm sau, bắt xe cùng Khương Tử trở về thành phố.
Triệu Ảnh Quân và Lương Khê bắt đầu có hứng thú.
…
Mạch phim lúc này đã chiếu được hơn phân nửa.
Sau khi về thành phố, A Bảo vẫn là vị bác sĩ nhân từ đức độ được mọi người quý mến.
Bỗng một ngày, môt người phụ nữ điên xông tới, mắng nhiếc cáu xé nói A Bảo đã ***** *** cô ta.
Nhưng không một ai tin tưởng vào điều đó, thậm chí còn bị A Bảo kiện ngược lại vì tội vu khống, sau cùng người phụ nữ không chịu nổi áp lực dư luận, quyết định treo cổ tự sát tại nhà riêng.
Sau sự việc đó, mỗi đêm A Bảo đều bị "quỷ áp giường", nghe bạn kể khổ, Khương Tử mới khuyên hắn dọn đến sống với mình một thời gian.
Chân tướng dần được lộ diện.
Một ngày nọ, Khương Tử ra bên ngoài mua thức ăn, A Bảo ở một mình trong nhà buồn chán, quyết định đi đến phòng làm việc của Khương Tử.
Bên trong bày đầy tranh vẽ, trên tường cũng treo không ít tác phẩm, A Bảo còn có thể nhìn ra sự chuyển biến của từng giai đoạn, màu sắc chủ đạo chuyển dần từ tươi tắn rực rỡ thành ảm đạm, tăm tối.
Cuối căn phòng có đặt một khung tranh rất lớn, A Bảo hiếu kỳ đi tới, bên trên còn có một tấm màn che màu trắng khổ lớn, A Bảo vươn tay gỡ xuống, nháy mắt cả thế giới như dừng lại…
Tiếng bước chân lộc cộc phát ra từ sau lưng, âm thanh rít mạnh từ kẽ răng phát ra, có chút ngông cuồng: "A Bảo, sao cậu lại vào đây? Tôi mua đồ ăn về rồi.
"
"Đừng có mà giả vờ với tao!" A Bảo hét lên: "Là mày, chính là mày!"
Khương Tử cúi đầu, mái tóc dài che đi biểu tĩnh trên khuôn mặt, một lúc lâu, hắn mới che miệng cười "khà khà".
Màn hình chuyển cảnh, quay ngược về quá khứ từ lúc Khương Tử đứng trong bóng tối quan sát A Bảo.
Chứng kiến A Bảo đứng trước mộ người phụ nữ.
Hình ảnh bà chủ quán trọ cho thuốc vào ly nước tạo ảo giác.
Đến cuối cùng là cảnh tượng Khương Tử giả trang thành quỷ nữ áo đỏ.