Tiểu Tình Thơ Của Kỷ Tiên Sinh

Chương 16



"Rất đơn giản, giúp tôi thoát khỏi Kiều gia."

"Lấy mạng đổi mạng?" Người đàn ông xoay người, tấm lưng rộng rãi lười biếng tựa trên lan can chạm hoa màu đen ngoài ban công, anh búng tàn thuốc lá, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: “Kiều tiểu thư, em lựa chọn tôi, chưa chắc là lối thoát tốt nhất của em, thừa dịp bây giờ còn chưa bắt đầu, em hoàn toàn có thể trở lui toàn thân, tất nhiên, tôi sẽ không quên ân cứu mạng của Hàm nhi."

Kiều Mạn không ngốc, nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Kỷ Vân Thâm, nói rộng ra, là nói cô trẻ tuổi khí thịnh, cân nhắc chuyện không toàn diện, còn chưa biết cách giải quyết hậu quả.

Với anh mà nói, cô hoàn toàn là thứ phiền toái, cũng là bất ngờ không cách nào dự liệu được, mà anh, không thích phiền toái, càng không thích bất ngờ.

Nếu như có thể, anh càng thích dùng tiền giải quyết tất cả hơn.

"Kỷ tiên sinh, có câu nói không đập đầu vào tường không quay đầu lại, có lẽ là để mô tả những người như tôi. Với tôi mà nói, đây chính là canh bạc quyết đánh đến cùng, hoặc là không gỡ lại được vốn, hoặc là được như nguyện, tuyệt đối không lựa chọn thứ ba."

Hút xong hơi thuốc cuối cùng, người đàn ông dập tắt mẩu tàn thuốc trong tay, gió cuốn bay đi tàn thuốc lá, trong khoảng khắc bị bầu không khí ẩm ướt cắn nuốt, biến mất không tăm hơi: “Em có biết, phụ nữ cố chấp không đáng yêu chút nào không? "

"Kỷ tiên sinh, tôi không phải đi theo mô típ em gái thanh thuần đáng yêu!" Cô cố tình xuyên tạc ý của anh, cũng có thể nói, cô đang thử thăm dò khả năng nhẫn nại của anh.

Ngay sau đó, người bên kia lại trầm mặc.

Khoảng thời gian yên tĩnh này làm trái tim của cô đập rộn lên, cô vừa định mở miệng, đã nghe thấy giọng nói bị bóng đêm hòa lẫn của người đàn ông truyền tới, anh nói: “Kiều Mạn, tôi xin khuyên em một câu, trò chơi tiếp theo không dễ chơi đâu."

Nói xong, điện thoại bị cắt đứt, trong đêm khuya, tiếng tít tít nghe chói tai dị thường.

Có lẽ là từ khi tiếp xúc với Kỷ Vân Thâm tới giờ, anh luôn nghiêm túc nhắc nhở và cảnh cáo cô.

Thế nhưng nếu đã bước trên con đường này rồi, cô chưa từng nghĩ tới chuyện quay đầu, mặc kệ kết quả như thế nào.

...

Kỷ Vân Thâm đi vào phòng, đóng cửa thông với ban công lại, máy điều hòa không khí trong phòng hạ nhiệt độ hơi thấp, anh tăng nhiệt độ lên.

Đang chuẩn bị trèo lên giường ngủ, điện thoại di động vừa buông xuống lại chấn động.

Anh nhấn nút nhận cuộc gọi, giọng nói của Phó Thanh Sơn truyền tới từ đầu bên kia, mang theo chút hứng thú: “Lão Kỷ, nghe tiểu Hàm nói, tối hôm qua cậu uống rượu xong không trở về Kỷ trạch, cậu đi đâu vậy?"

"Hơn một giờ sáng cậu gọi điện thoại cho tôi, là để hỏi cái này?"

Phó Thanh Sơn cười hắc hắc, thành thạo điều khiển vô lăng bằng một tay: “Tôi vừa mới chơi mạt chược xong, nhớ tới lời của tiểu Hàm, nhất thời không nhịn được —— "

Kỷ Vân Thâm hít thật sâu, trả lời: “Ở khách sạn."

"Không phải chứ lão Kỷ, cậu rất ít khi qua đêm ở khách sạn, cậu nói đi, có phải cấm dục quá lây không nhịn được hay không..."

Kỷ Vân Thâm cau mày, với lấy bao thuốc đặt trên tủ thấp đầu giường, rút một cây đốt ra, châm thuốc, hít một hơi, cắt đứt lời của anh ta: “Sao suốt ngày cậu chỉ thích hóng chuyện như con gái vậy, tôi uống nhiều, ngủ ở khách sạn một đêm là chuyện rất bình thường, như vậy nói, cậu đã hiểu chưa?"

Phó Thanh Sơn cười rất ti tiện, cười như tên trộm nói: “Biết biết, tôi biết rồi."

Kỷ Vân Thâm cúp điện thoại, ném qua một bên, lâm vào trầm tư trong làn khói mờ ảo.

Tối hôm qua men rượu tác dụng chậm, đến sáng hôm sau tỉnh lại, anh phát hiện ra mình nằm trên giường ở khách sạn xa lạ, hầu hết ký ức đều đứt quãng, chỉ mơ hồ nhớ được tiếng động cơ xe, tiếng rên rỉ của phụ nữ và nhiệt độ cơ thể đối phương truyền tới.

Tất cả đều chân thật giống như anh mơ thấy giấc mộng xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.