Tiểu Tổ Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 17: Về sau gọi cuộc gọi này



Editor: VyVy

...

A Ly.

Một tiếng này làm mấy người đồng loạt sửng sốt.

Tô Viện và Diệp Sứ đều theo bản năng nhìn về phía Ninh Ly.

Không phải là trước đây không biết sao?

Lúc này mới gặp hai lần, Lục Hoài Dữ cứ như vậy gọi cô? Quen thuộc giống như bọn họ đã quen biết đã lâu.

Ninh Ly cũng có chút ngoài ý muốn.

Lục Hoài Dữ đây là ——

"Tạm thời đi ngang qua Nhị Trung, vừa vặn gặp phải. Nghĩ đến trễ như vậy, một cô gái như vậy tự mình về nhà không an toàn, liền tiện thể đưa một đoạn đường."

Cùng Tô Viện nói chuyện, ngữ điệu Lục Hoài Dữ khách khí xa cách vài phần, mang theo sự tàn quý thanh lãnh trước sau như một.

Hoàn toàn bất đồng với lúc vừa rồi anh nghe điện thoại, mỉm cười trầm thấp đáp lại, hoàn toàn khác nhau.

Tay Tô Viện cầm điện thoại di động có chút toát mồ hôi.

Theo lý thuyết, Lục Hoài Dữ năm nay mới 21 tuổi, xem như vãn bối của bà, nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với anh, Tô Viện luôn cảm thấy trên vai dường như có thêm một tầng áp lực vô hình.

Bà miễn cưỡng cười cười, vội vàng giải thích: "Thì ra là như vậy. Nếu là cùng Lục nhị thiếu ở cùng một chỗ, vậy chúng tôi cũng yên tâm. Chủ yếu đứa nhỏ này mới tới Vân Châu không được mấy ngày, trễ như vậy cũng không trở về, cũng không có trả lời điện thoại, chúng tôi ——"

"Cô ấy mới đến, Diệp phu nhân liền yên tâm để cô ấy về nhà một mình, nghĩ đến nhà họ Diệp là quá bận rộn, chuyện công việc đều bất chấp."

Lục Hoài Dữ thanh sắc nhàn nhạt.

Trên mặt Tô Viện đỏ trắng đan xen.

Ninh Ly là ngày đầu tiên nhập học, chính xác là cần chăm sóc nhiều hơn, nhưng tài xế không phải đi đưa đón Diệp Sứ trước sao?

Hơn nữa, là Ninh Ly tự mình đề nghị muốn về nhà một mình, làm sao có thể trách lên đầu bọn họ?

Lục Hoài Dữ lời này nghe xong, ngược lại giống như bọn họ làm cha mẹ sai lầm.

"Lục nhị thiếu, cái này, hôm nay thuần túy là ngoài ý muốn, chủ yếu là Tiểu Sứ..."

Tô Viện giương mắt nhìn Ninh Ly một cái, lông mày nhanh chóng nhíu một chút, "Về sau sẽ kịp thời phái người đi đón con bé trở về. Tóm lại, hôm nay thật sự là phiền toái đến Lục nhị thiếu."

Bà thật sự không có can đảm cùng Lục Hoài Dữ nói chuyện.

Lục Hoài Dữ cười cười.

"Không phiền toái."

Ninh Ly cầm điện thoại di động trở về, cảm ơn Lục Hoài Dữ, lúc này mới cúp điện thoại.

Cô thản nhiên nhìn Tô Viện một cái: "Còn có cái gì để hỏi không? Nếu không thì tôi lên lầu?"

Ngực Tô Viện buồn bực.

Bà phát hiện, Ninh Ly dường như căn bản không để bà làm mẹ, mọi chuyện đều phải đối nghịch với bà.

Ninh Ly hỏi một câu này, hiển nhiên cũng không phải thật sự hỏi ý kiến của bà, không đợi bà nói chuyện, liền nhấc chân rời đi.

Lên lầu, cô đi ngang qua Diệp Sứ.

Bỗng nhiên, Ninh Ly dừng bước, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt mở miệng: "Sau này làm việc, trước tiên hỏi rõ nguyên nhân hậu quả tương đối tốt, tránh bị vả mặt, rất đau."

Sắc mặt Diệp Sứ trắng bệch.

Ninh Ly đã trở về phòng mình.

Tô Viện tức giận: "Tính tình này, cũng không biết giống ai!"

Diệp Sứ không nói gì, nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt kia, tâm tư cuồn cuộn.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Hoài Dữ tựa hồ..... Đặc biệt che chở cho người chị nửa đường xuất hiện này.

...

Ninh Ly trở về phòng, vừa ngồi xuống, điện thoại lại rung lên.

Cô nhìn thoáng qua, cư nhiên là Lục Hoài Dữ gọi đến.

Do dự một chút, cô trả lời điện thoại. 

"Lục nhị thiếu, còn có chuyện gì sao?"

Lục Hoài Dữ một tay cầm điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn neon chiếu vào đáy mắt anh, khó nắm bắt được.

Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: "Không có gì, chính là có chuyện quên hỏi."

"Cái gì?" Ninh Ly có chút kỳ quái, vừa rồi sự tình không phải đều giải quyết sao?

Lục Hoài Dữ cười khẽ.

Giọng nói kia gần như đang ở bên tai, mang theo sự ngứa ngáy khó hiểu.

Ninh Ly nhịn không được giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai.

Tiếp theo, liền nghe được Lục Hoài Dữ thờ ơ hỏi: "Số điện thoại di động của tôi, làm sao em có được?"

Động tác Ninh Ly dừng lại, trong phòng càng thêm yên tĩnh.

Cô không lập tức trả lời, Lục Hoài Dữ hình như cũng không vội, kiên nhẫn chờ ở phía đối diện.

Trong tai nghe, chỉ có thể nghe thấy hơi thở của nhau.

Sau khi Ninh Ly trọng sinh trở về, lần đầu tiên sinh ra cảm xúc ảo não.

Làm thế nào cô có thể quên điều này!

Số điện thoại di động này, là kiếp trước Lục Hoài Dữ đưa cho cô.

Vừa rồi cô nhất thời không nhớ tới, tự nhiên liền gọi điện thoại ra ngoài.

Bây giờ mình nên nói gì đây!?

Lục Hoài Dữ nhìn cảnh ngoài cửa sổ xe.

Cho dù không nhìn thấy người, lúc này cũng không khó tưởng tượng ra vẻ mặt khó xử của cô gái nhỏ.

Anh không tiếng động cong môi, trên mặt hiện lên vài phần ý cười: "Được rồi, sau này có chuyện gì, nhớ rõ người đầu tiên gọi là số điện thoại này là được."

Ninh Ly có chút hoảng hốt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe anh nói.

Chỉ là lúc trước, cô cho rằng anh chỉ là khách khí, cũng không để ở trong lòng, cho nên cho đến khi cô chết, số điện thoại kia cô cũng chỉ bấm một lần.

Nhưng từ tình huống hôm nay mà xem, Lục Hoài Dữ hình như...

Nghiêm túc đấy chứ?

Anh ấy đã giúp cô rất nhiều.

Cho dù bọn họ chỉ là bèo nước gặp nhau.

Ninh Ly cảm thấy dù sao cũng phiền phức như vậy vẫn không tốt lắm, hơn nữa cô đã nợ Lục Hoài Dữ rất nhiều.

Nhưng Lục Hoài Dữ mở miệng như vậy, cô vẫn đáp một tiếng.

"Được."

...

Lục Hoài Dữ hài lòng thu hồi điện thoại di động.

Vừa nghiêng đầu, liền đụng phải ánh mắt đầy nghiên cứu của Trình Tây Việt.

Anh nhướng mày: "Thế nào?"

Trình Tây Việt nâng cằm lên. "Em gái Ninh Ly rốt cuộc lấy được số điện thoại di động của cậu như thế nào?"

Anh vừa rồi dựng thẳng lỗ tai nghe nửa ngày cũng không nghe ra.

Lục Hoài Dữ chân dài giãn ra, nhướng mày cười khẽ: "Đương nhiên là tôi cho."

Trình Tây Việt: "..."

Anh tự đưa nó cho người ta, anh còn hỏi!?

Trước kia sao không phát hiện nam nhân này chó như vậy?!

Anh suy nghĩ lại một cách cẩn thận.

"Không đúng a, hai mặt cậu và em gái Ninh Ly gặp tôi đều ở đây, cậu đưa cho em ấy từ khi nào, sao tôi không biết?"

Hơn nữa, Lục Hoài Dữ cư nhiên vẫn trực tiếp cho số này.

Lục Hoài Dữ lười để ý tới anh.

Trình Tây Việt nhìn khóe mắt anh đuôi lông mày nở nụ cười tản mạn, trong lòng yên lặng vì những danh nhân kinh đô kia mà đá một phen đồng tình.

Nghĩ đến việc Lục Hoài Dữ hôm nay đến Tiểu Tùng Sơn một chuyến, anh nới lỏng nơ: "Lục lão gia ra lệnh cho tôi, nói Bác sĩ Cố ngày mai sẽ đến Vân Châu. Vô luận như nào cũng phải gặp."

Lúc trước Lục Hoài Dữ cự tuyệt, nhưng Lục lão gia cũng là tính tình nói một không hai, kiên trì để cho người ta tới, còn bảo anh mặc kệ dùng thủ đoạn gì, nhất định phải mang người qua.

Trình Tây Việt vốn định lừa gạt qua cửa ải, nhưng hôm nay Lục Hoài Dữ tới một tay như vậy, anh cũng rất lo lắng.

Trong trường hợp bệnh tình nghiêm trọng...

Lục Hoài Dữ nhắm mắt lại, ngón tay thon dài điểm lên dây buộc tóc đen giữa cổ tay.

Hương thơm ngọt ngào rất nhẹ quanh chóp mũi.

"Bệnh của tôi, tôi tự mình rõ ràng."

Huống chi, anh có thuốc rồi.

...

Bởi vì Lục Hoài Dữ nhận một cuộc điện thoại kia, Ninh Ly buổi tối lại nằm mơ.

Trong giấc mơ, vô số mảnh vỡ ký ức đan xen, một mảnh hỗn loạn.

Thức dậy vào buổi sáng, cô ngồi trên giường một lúc lâu trước khi lấy lại tinh thần.

Thay đồng phục, cô thuận tay lấy ba lô.

Dư quang thoáng nhìn, nhìn thấy đêm qua cô lấy ra một chồng giáo phụ thư*, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục vẫn chập nhận mệnh một lần nữa lấy vào.

*Sách bổ trợ giảng dạy.

...

Cùng Diệp Sứ một trước một sau đến phòng học, phòng học vốn ồn ào nhất thời yên tĩnh.

Ninh Ly đi tới chỗ ngồi của mình, vừa định nhét ba lô vào, bỗng nhiên sờ được thứ gì đó trong hộc bàn.

Cô dừng một chút, thuận tay lấy ra.

Một đống... Bức thư tình.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhị trọng sinh xuyên không, cũng không có ký ức kiếp trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.