Tiểu Tổ Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 39: Hơi nóng một chút



Editor: VyVy

...

Hứa Kiều Kiều thần sắc hơi cứng đờ.

"Hoài Dữ, anh cũng muốn lên sân khấu?"

Loại trường hợp này, chưa từng có người mời động anh.

Lục Hoài Dữ  khẽ nâng cằm lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vài ý cười.

"Cô ấy là tôi mang đến, nếu cô ấy muốn nhảy, cô ấy sẽ đi cùng với tôi."

Hứa Kiều Kiều muốn nói lại thôi, Lục Hoài Dữ đã mang theo Ninh Ly từng bước đi về phía trung tâm sàn nhảy.

Luồn sáng rơi xuống hắt lên hai người bọn họ.

Lục Hoài Dữ đứng trước mặt Ninh Ly, đưa tay ra.

Ninh Ly đặt tay lên lòng bàn tay anh.

Tay anh rộng rãi hữu lực, ngón tay thon dài, mang theo nhiệt độ.

Da thịt chạm vào trong nháy mắt, giống như mang theo tinh hỏa vụn vặt, trầm mặc mà càn rỡ thiêu đốt lên.

Động tác Lục Hoài Dữ hơi dừng lại, chợt tiến lên nửa bước, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại không thể tưởng tượng nổi của cô, dẫn người vào trong ngực một chút.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn.

Dường như vô hình, có một lớp rào cản bị phá vỡ.

Ninh Ly thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng truyền đến trên người anh, hun đến bên tai cô một trận nóng rực.

Cô hơi nín thở, đặt tay kia lên vai anh.

Lục Hoài Dữ cúi đầu, tiến lại gần một chút: "Đợi lát nữa đi theo tôi là được."

Ninh Ly nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

Lục Hoài Dữ rũ mắt, có thể nhìn thấy mái tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu cô, lông mi dài rậm nhẹ nhàng chớp chớp, giống như có cái gì đó đảo qua trái tim anh.

Nhu thuận vô cùng.

Dưới lòng bàn tay, mặc dù cách tấm lụa mỏng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường cong tinh tế linh lung bên hông cô phập phồng.

Tay anh hơi siết chặt.

...

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Trình Tương Tương siết chặt ly rượu trong tay, cười nhạo: "Cô ta cư nhiên thật đúng là dám lên, tớ ngược lại muốn nhìn xem, cô ta có thể nhảy ra hoa gì!"

Diệp Sứ nghe ra khúc nhạc này, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia sáng.

Bài hát này ban đầu nghe được nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng ở giữa có một đoạn tiết tấu cực nhanh, cực kỳ khó nhảy, cho dù là vũ công được huấn luyện chuyên nghiệp, muốn nhảy tốt, cũng không dễ dàng như vậy.

Ban đầu Trình gia là dự định mời Hứa Kiều Kiều lên sân khấu, mới cố ý chọn một khúc này.

Kết quả bây giờ, rõ ràng đã trở thành một rắc rối không nhỏ.

Lần này, trước mặt nhiều danh lưu Vân Châu như vậy, mặt mũi Ninh Ly, chỉ sợ sẽ mất hết rồi.

Cô cười cười, nói: "Chị Ninh Ly thông minh như vậy, nếu đã chịu lên sân khấu, khẳng định không thành vấn đề."

Trên sân khấu, Lục Hoài Dữ ôm eo Ninh Ly, chân dài bước lên.

Ninh Ly cực kỳ ăn ý lui về phía sau nửa bước.

Lục Hoài Dữ nhíu mày.

Thân thể hai người dán rất gần, tiết tấu động tác lại đồng bộ kỳ lạ, thoạt nhìn liền cực kỳ nhịp điệu cùng mỹ cảm.

Lại hoàn toàn không giống như lần đầu tiên hợp nhảy.

Nhất là Ninh Ly, mọi người dự đoán luống cuống tay chân vẫn chưa xuất hiện, ngược lại, bước chân của cô nhẹ nhàng, thân thể linh động, lại phối hợp cực tốt với Lục Hoài Dữ.

Chẳng bao lâu, đến một tiết tấu nhỏ nhẹ nhàng.

Lục Hoài Dữ buông tay ra, mũi chân Ninh Ly khẽ chạm, thắt lưng xoay.

Theo động tác của cô, làn váy nhộn nhạo mở ra, vẽ ra một đạo độ cong hoàn mỹ, hào quang vụn vặt như sao lóe lên.

Biểu cảm của một số người liền thay đổi.

"Không phải nói Ninh Ly là từ Lâm Thành tới, hơn nữa trước kia rất nghèo sao? Thực sự có thể nhảy?"

"Có thể nhảy như vậy, không có nhiều năm kỹ năng vũ đạo sợ là không được phải không?"

"Phía trước cũng không có gì khó khăn, có người mang theo, đều có thể nhảy không sai biệt lắm, mấu chốt là phía sau ——"

Tiết tấu dần dần nhanh lên, đây là một đoạn tuần hoàn lặp đi lặp lại mấy tiểu tiết, nhẹ nhàng lại mang theo lực mạnh.

Ninh Ly một tay cùng Lục Hoài Dữ nắm chặt, dưới chân vừa động, liền liên tiếp xoay ra mấy khúc cua.

Mỗi một lần, đều chính xác giẫm lên trên điểm tiết tấu, làn váy lụa mỏng giơ lên.

Mấy cái liên tục nhảy xoay người, nhìn như đơn giản thoải mái, nhưng người sáng suốt đều biết, điều này cần lực cơ bắp cực lớn chống đỡ mới có thể hoàn thành đẹp như vậy.

Diệp Sứ bất giác nắm chặt tay.

Sắc mặt Trình Tương Tương cũng trở nên cứng ngắc.

Ninh Ly cư nhiên... Thực sự nhảy?

Tiết tấu dần dần đạt tới cao trào, động tác của Ninh Ly cũng càng ngày càng nhanh, thuần khiết xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.

Kiếp trước Ninh Ly mười bảy tuổi, đích xác là không biết khiêu vũ.

Trong bữa tiệc mừng của Diệp Sứ, cô cũng vì vậy mà bị mọi người chế giễu hồi lâu.

Mấy năm sau đó, cô lén lút tập luyện, không biết ướt bao nhiêu luyện công phục.

Nhưng sau đó, hầu như không ai mời cô nhảy nữa.

Lần duy nhất...

Tiết tấu đạt tới cao trào, đột nhiên dừng lại, eo cô cong lên, hiện ra độ cong khó tin.

Lục Hoài Dữ áp sát, cô liền an ổn rơi vào khuỷu tay anh.

Vóc người anh cực cao, lần này thoạt nhìn, cơ hồ là đem toàn bộ người ôm vào trong ngực bình thường giống nhau.

Ninh Ly gần như có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Khúc nhạc kết thúc, phòng yến hội lớn như vậy đột nhiên an tĩnh lại.

Một lát sau, Trình Tây Việt dẫn đầu hoàn hồn, cười vỗ tay.

Thanh âm này phá vỡ yên lặng, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, rất nhanh liền tràn ngập toàn bộ đại sảnh.

"Em gái Ninh Ly, đây chính là em nói biết một chút?" Trình Tây Việt"chậc" một tiếng.

Đây xem như là "biết một chút", vậy bọn họ chẳng phải đều thành tam cấp tàn phế sao?

Nhìn không ra a, em gái Ninh Ly thâm tàng bất lộ như vậy?

Hứa Kiều Kiều sắc mặt không đẹp lắm.

Trình Tương Tương nhíu mày, hạ thấp thanh âm: "Tiểu Sứ, trước kia không phải cô ta ngay cả chi phí sinh hoạt cũng phải tự mình làm việc kiếm tiền sao? Có tiền để học múa?"

Diệp Sứ lắc đầu.

"Tớ cũng không rõ tiền của chị ấy như thế nào..."

Sớm biết Ninh Ly sẽ nổi bật như thế, vừa rồi cô nói cái gì cũng sẽ tự mình lên.

Bây giờ... Ninh Ly từ trong ngực Lục Hoài Dữ lui ra, bởi vì bài hát nhảy này có chút hao phí khí lực, hô hấp của cô hơi có chút dồn dập, hai má cũng phiếm ửng ửng nhàn nhạt.

Lục Hoài Dữ nhìn thoáng qua, liền dời tầm mắt.

Ninh Ly không quá chú ý, khóe môi hơi cong lên.

"Chủ yếu vẫn là Nhị ca mang theo tốt hơn."

Ông cụ Trình cười ha ha một tiếng. "Đừng đem tất cả công lao đều đưa cho tiểu tử kia! Nó xưa nay đã đủ ngạo khí rồi, lại khen như vậy thì làm sao được?"

Lục Hoài Dữ khẽ nhếch khóe môi. "Vâng, là A Ly nhảy tốt."

Một khúc này, hai người phối hợp cực tốt, xem như mở ra một tràng cực tốt.

Ông cụ Trình phất phất tay: "Các cháu chơi vui vẻ là được."

Âm nhạc bắt đầu, có người trượt vào sàn nhảy.

Lục Hoài Dữ và Ninh Ly rời khỏi sân khấu.

Sau khi rời đi một khoảng cách, Lục Hoài Dữ đưa Ninh Ly đến khu nghỉ ngơi.

"Em ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi gọi điện thoại, lát nữa quay lại."

Ninh Ly gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, trực tiếp cầm một ly nước trái cây, chọn một chỗ ngồi xuống.

Lục Hoài Dữ chân dài bước ra, đi về phía sân thượng.

Đẩy cửa sổ sát đất ra, gió đêm thổi tới.

Anh đứng lại, giơ tay nới lỏng cà vạt, lại cảm thấy trong lòng một chút nóng rực khô khan vẫn chưa từng tản đi.

Ai đó đi từ phía sau.

"Lục nhị thiếu gia?" Lục Hoài Dữ nghiêng đầu, người tới là Cố Thính Lan.

Nghênh đón ánh mắt hỏi thăm dò của Cố Thính Lan, anh hỏi: "Có thuốc lá không?"

Cố Thính Lan thần sắc khẽ động. "Không thoải mái?"

Anh như vậy, nhìn không đúng lắm, nhưng hình như cũng không phải muốn phát bệnh...

Lục Hoài Dữ"Ừ" một tiếng, thanh âm khàn khàn.

Buồn bực, ngột ngạt, giống như có cái gì ồn ào muốn tránh thoát.

Kỳ thật gần đây anh đã có thể khống chế tâm tình dao động như vậy, nhưng đêm nay hình như có chút không giống.

Ngón tay anh hơi nghiền nát, tựa hồ còn lưu lại xúc cảm ấm áp nhẵn nhụi kia.

Anh hình như, không thể áp chế được nữa.

...

Editor có lời muốn nói: Màn khiêu vũ đêm nay đỉnh quá :3 có ai còn nhớ tôi không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.