Tiểu Tổ Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 47: Tôi tặng, em muốn?



Editor: Amy

...

Lục Hoài Dữ nhìn thoáng qua điện thoại di động, đuôi lông mày khẽ nhíu lại.

"Cô ấy đang ở trong văn phòng của cậu?"

Chu Phỉ cười lạnh.

"Nếu không thì sao? Thật được a, Lục Nhị cậu, điện thoại của tôi cậu trực tiếp từ chối nhận, đổi Ninh Ly cậu liền nhận nhanh như vậy sao?"

Đối xử khác nhau cũng không làm như vậy!

Lục Hoài Dữ thanh sắc lười biếng.

"Điện thoại di động của tôi bị dị ứng với những người không liên quan."

Chu Phỉ: "..."

Hắn nhịn xuống, trong lòng điên cuồng mặc niệm ba lần, đây là điện thoại di động của Ninh Ly, mới thật vất vả mới đè nén được cơn giận trong lòng.

Cùng Lục Hoài Dữ chưa từng có đạo lý.

Hắn đổi cánh tay: "Nói chuyện chính. Đống tư liệu rách nát của Ninh Ly, là cậu mua?"


Lục Hoài Dữ im lặng một lát.

Hỏa lực của Chu Phỉ toàn bộ khai hỏa: "Tôi nói chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Thành tích của Ninh Ly, còn cần cái loại này? Cậu là chuyên đến lãng phí thời gian và công sức của em ấy?"

"Cậu có biết không, Ninh Ly phải tham gia cuộc thi vật lý quốc gia. Tôi còn trông cậy vào em ấy để mang lại cho tôi một giải thưởng, cậu như thế lại cản trở?"

Hắn kéo một cái ghế, cà lơ phất phơ nằm lên, dương dương đắc ý.

Khó có được cơ hội chèn ép Lục Hoài Dữ, làm sao có thể bỏ qua?

"Lục Nhị, mua tư liệu cho tiểu hài tử, ít nhất phải biết thành tích của nó trước chứ? Tôi thấy cậu và Ninh Ly cũng không quen biết như vậy, mua loạn cái gì?"

Những lời cuối cùng, ngữ khí Chu Phỉ đại gia đến cực điểm.

Ninh Ly không hiểu sao cảm thấy có chút nguy hiểm.


Lục Hoài Dữ tận tâm chọn sách cho cô, cuối cùng lại bị Chu Phỉ không hiểu sao lại đánh một trận, thật sự là oan uổng.

Thành tích trước kia của cô đích xác chỉ là trung du, chọn những thứ kia vốn cũng không sai.

Vốn muốn tìm một cơ hội cùng Lục Hoài Dữ giải thích, lại cảm thấy cố ý, vẫn không đến được cơ hội, nên không nói.

Ai biết được...

"Chu lão sư, kỳ thật..."

Nghe được thanh âm thiếu nữ truyền đến từ đầu dây bên kia, Lục Hoài Dữ bỗng nhiên cười cười, mạn giọng nói: "Những thứ kia, không phải đều là cậu chọn sao?"

Biểu tình đắc ý trên mặt Chu Phỉ trong nháy mắt cứng đờ.

Ninh Ly nghe thấy lời này, cũng theo bản năng nhìn về phía Chu Phỉ.

Thì ra những thứ kia, là Lục Hoài Dữ hỏi ý kiến của Chu Phỉ mua?

Khó trách, cô đã nói Lục Hoài Dữ sao lại quen thuộc với vật lý trung học như vậy...


Nghĩ đến câu "tư liệu rách nát" của Chu Phỉ lúc trước, Ninh Ly cảm thấy vẫn nên cứu vãn một chút.

"Chu lão sư, những tư liệu kia em cảm thấy đều rất tốt."

Chu Phỉ: "..."

Đừng nói chuyện, để tôi lẳng lặng!

Hắn nhịn không được nâng cao thanh âm: "Lục Hoài Dữ cậu làm rõ! Nếu lúc trước cậu sớm nói là chọn tư liệu cho Ninh Ly, tôi có thể cho cậu chọn những thứ kia!?"

Lục Hoài Dữ nhướng mày: "Chuyện của tôi và cô ấy, nói với cậu nhiều như vậy để làm gì?"

Chu Phỉ: "..."

Cuộc gọi này không thể tiếp tục!

Lục Hoài Dữ kéo cổ áo: "Đưa điện thoại cho cô ấy, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy."

Ninh Ly ho khan một tiếng, nhận điện thoại di động. "Nhị ca."

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông rơi vào tai. "Em đi thi vật lý?"

Lời nói của Chu Phỉ kỳ thật đã vô cùng rõ ràng, anh không cần hỏi nhiều, cũng đã đại khái đoán được là chuyện gì xảy ra.
Có thể được Chu Phỉ coi trọng như thế, đủ để nói rõ thiên phú của Ninh Ly trên vật lý.

Mà thành tích trước đó... Hiển nhiên đều là trò vặt của tiểu cô nương.

Ninh Ly đáp một tiếng: "Ừm."

Lục Hoài Dữ không nói gì.

Được rồi, đây là thừa nhận, đem anh lừa gạt.

Điện thoại im lặng.

Ngón tay Ninh Ly cuộn tròn.

Không biết tại sao, cô cảm thấy Lục Hoài Dữ hình như tức giận.

Dù cho anh không ở trước mắt, dù cho anh không nói gì.

Chu Phỉ nghe đến đây, trái tim nhỏ bé vừa mới bị đả kích lại tràn đầy máu sống lại.

Hắn hừ một tiếng cười.

Vị gia này khó được đối với người nào để ý như vậy, cứ như vậy một lần, còn làm một màn như thế.

Chậc, ngày xưa luôn kiêu ngạo làm càn như vậy, không biết ra ngoài lăn lộn, luôn phải trả!

Ninh Ly chớp chớp mắt, nói: "Nhị ca, những thứ đó tôi đều viết."
"Ừ?" Giọng lục Hoài Duy thoáng mang theo một chút tiếng mũi, trầm thấp dễ nghe, lại ngậm vài phần thờ ơ: "Nếu không cần, còn viết tới làm cái gì?"

Những cuốn sách kia anh lật qua, lấy tiêu chuẩn Ninh Ly có thể tham gia thi vật lý, quả thực là không đủ đọc.

Chu Phỉ nói câu lãng phí thời gian và công sức, đích xác không tệ.

Ninh Ly nói: "Nhưng mà, là anh tặng a."

Giọng nói của cô thanh nhuận sạch sẽ, cứ như vậy đụng thẳng vào màng nhĩ của Lục Hoài Dữ.

Khí tức khô buồn bã trên ngực đột nhiên tiêu tán.

Lục Hoài Dữ trầm mặc thật lâu, chợt nở nụ cười một tiếng.

"Tôi tặng, em muốn?"

Ninh Ly "Ừ" một tiếng.

Cô quá rõ ràng thời gian và tâm tư của Lục Hoài Dữ đắt đỏ đến mức nào, cho nên cho dù những thứ đó cô không dùng được, cũng vẫn cảm thấy... Tốt lắm.

Một điều nữa, cô không nói.
Đây thật ra là lần đầu tiên có người cho cô đưa loại vật này.

Trước đây khi đi học, các bạn cùng lớp khác tham gia các lớp học phụ đạo, mua tài liệu giảng dạy và phụ trợ.

Khi đó trong nhà nghèo, bà nội đối với những thứ này cũng không hiểu lắm, hơn nữa bà cảm thấy những thứ kia không có tác dụng gì, liền cơ hồ trên mặt này không có tâm.

Ngay từ đầu bà nội còn lấy tiền cho cô, để cô tự mình chọn, sau đó đọc sách của Ninh Ly luôn hoàn toàn mới mẻ, nhưng cũng có thể thi đỗ đỗ trở về, bà cũng không khuyên nhiều nữa.

Thẳng đến khi nhận được những thứ này của Lục Hoài Dữ cô mới phát giác, đây là không giống nhau.

Lục Hoài Dữ thanh âm mang theo nụ cười: "Những thứ đó không cần viết, có thời gian này, không bằng ngủ bù nhiều."

Ninh Ly cảm thấy Lục Hoài Dữ có hiểu lầm gì với lớp 12.
"Tôi ngủ đủ giấc."

"Vậy là được."

Lục Hoài Dữ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Lần trước đi đón em, em và mấy người bạn học kia, đều là cùng ban vật lý?"

Ninh Ly suy nghĩ một chút, trả lời: "Không phải, Nhâm Khiêm là thi toán."

Ồ, có vẻ như người kia thực sự là ban vật lý.

"Bài học của các em, đều là Chu Phỉ mang theo?"

"Cũng không phải, có đôi khi chính là tự mình làm bài."

Chu Phỉ có thể chỉ đạo, nhưng cuộc thi này, thật sự chú ý thiên phú cá nhân.

Con ngươi Lục Hoài Dữ híp lại: "Cậu ta là chính mình chạy tới chơi trò chơi đi."

Ninh Ly: "..."

Nếu thật sự muốn nói như vậy, kỳ thật cũng không sai...

"Được, tôi biết rồi." Lục Hoài Dữ không nói thêm gì nữa, nhìn đồng hồ, nên đi ăn cơm trưa, lại dặn dò hai câu, liền cúp điện thoại.

Chu Phỉ vốn còn muốn hỏi thêm hai câu, chuông tan học đột nhiên vang lên.
Hắn chỉ có thể phất phất tay, để cho Ninh Ly trở về trước.

Lúc Ninh Ly đi ra ngoài, mới chợt nghĩ tới một chuyện: Nói như vậy, tối hôm đó, Lục Hoài Dữ đích thật là chuyên môn đi đưa tư liệu cho cô?

...

7 giờ 30 tối.

Lớp học vật lý, yên tĩnh chỉ có âm thanh làm đề lật sách.

Chu Phỉ ngồi trên bục giảng, đang ôm di động.

Đột nhiên, Lục Hoài Dữ gửi tin nhắn tới. 【 Thượng đẳng , đến một ván. 】

Ánh mắt Chu Phỉ sáng lên.

【 Chờ lấy! Hôm nay cái làn sóng này tôi tất không có khả năng thua! 】

5 phút sau.

Chu Phỉ nhìn chằm chằm chính mình chết thảm, khóe mắt nhảy dựng lên.

Lục Hoài Dữ hỏi: 【 Tiếp tục? 】

Chu Phỉ tắt máy.

Phía dưới, Ninh Ly nhìn chằm chằm bài thi, một hồi lâu không nhúc nhích.

Bùi Tụng nhìn cô một cái, đem bài thi của mình đưa qua.

"Đối hạ đáp án."
Ninh Ly sửng sốt, còn chưa kịp đưa tay, trên bục giảng bỗng nhiên truyền đến một tiếng bi thương của Chu Phỉ.

"Lên lớp! Giảng đề!"

Một nam sinh cười hì hì hỏi: "Chu lão sư, hôm nay không chơi trò chơi nữa?"

Chu Phỉ hít sâu một hơi. "Trò chơi đâu có lớp học vui vẻ? Bài kiểm tra lấy ra, giảng đề!"

...

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Phỉ: trò chơi này nhàm chán cực độ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.