Tiểu Tổ Tông Của Anh

Chương 8: 8: Cô Không Ở Nội Trú




Bất quá vừa nghe Hiệu trưởng nói rằng em là người Ninh Thành, như thế nào lại đến Bắc Thành? Tạ Tự Dật đối với nữ sinh này cũng tò mò.
" Bởi vì một số lý do đặc biệt.

Tô Vãn Khanh cảm thấy mình tiết lộ quá nhiều, liền không nói thêm nữa: Vấn đề riêng tư, đừng tò mò.
Nói xong cô đứng dậy định đi vệ sinh rửa tay...
" Mẹ kiếp.

Má, tôi giật mình." Chu Lệ Kỳ bị tuổi tác làm cho kinh ngạc.
Tô vãn Khanh ngoài trừ chiều cao ra ở Bắc Thành là một mỹ nữ xuất chúng, còn lại rất mơ hồ, không nghĩ tới người ta mới có 16 tuổi...
Đôi mắt cố Trì nhìn phía cửa, đứng dậy nó: "Đi"
Những người khác phản ứng, ném đồ đạc, đi xuống ở tầng dưới để hút thuốc.
Tô Vãn Khanh từ nhà vệ sinh đi ra, lúc đứng ở hành lang, vừa vặn nhìn thấy mười mấy nam sinh tụ tập bên kia vườn hoa.
Đáng chú ý nhất bên miệng Cố Trì sương mù lượn lờ, mấy người phía trước không biết nói gì với nam sinh đối diện, tóm lại ngay cả tay cũng đẩy lên.

Cô híp mắt nhưng rất nhanh cũng khôi phục, trở lại lớp học, không nên quan tâm nhiều thì hơn.
Dù sao cô đến đây để nói dễ nghe thì để đọc sách, nói khó nghe để trải nghiệm cuộc sống, muốn tự lập, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học, gia đình sẽ sắp xếp ra nước ngoài hoặc đến một trường học tốt hơn.
Lớp học đầu tiên vào buổi chiều là tiết tự học, ba nam sinh kia cũng không ở lớp cho đến khi tiết 2 vật lý mới xuất hiện ở cửa lớp.
Giáo viên vật lý là một ông già lớn tuổi, ông cũng không quan tâm và không có gì ngạc nhiên với ba người này...
" Đám người Lưu Dương phải tìm người đánh, cũng không biết ở Bắc Thành ai làm chủ.

Phương Chính vừa ngồi xuống đã bắt đầu nói.
Tô Vãn Khanh lấy ra khối Rubik tiếp tục chơi: Lâm Thanh Tư chướng mắt hắn mới tìm người chặn Trì ca, cũng không biết lượng sức mình.
Lần sau đánh cho cha mẹ hắn không nhận ra, năm nhất cấp 3 đã kiêu ngạo như vậy.

Phương Chính càng nói càng hăng.
Tô Vãn Khanh cau mày, quay đầu trừng mắt nhìn Phương Chính một cái: "Im lặng một chút."
Không biết trên người Tô Vãn Khanh có ma lực gì, bị trừng như vậy hắn liền không nới gì.

Có đôi khi hắn có thể thấy bóng dáng của Cố Trì ở trên người Tô Vãn Khanh, có thể là ảo giác đi.
Tiết học này Cố Trì vẫn không nghe, cầm điện thoại chơi một tiết, Tô Vãn Khanh cũng dần quen điều đó.
Tiếng chuông sau tiết thứ 2 vang lên, Ôn Thời Triệt đeo túi xách xuất hiện ở cửa sau và ra hiệu cho Tô Vãn Khanh, Tô Vãn Khanh gật đầu.
" Đi đi, có thể chơi rồi.

Phương Chính như thể được giải phóng.
Tạ Tự Dật và Cố Trì cũng đang thu dọn cặp sách, Tô Vãn Khanh chậm rãi thu bút, Từ Tử Nhiên ở hàng ghế đầu quay lại: "Thật hâm mộ cậu, có thể đi, chúng mình còn phải học thêm hai tiết nữa."
Lúc này Tô Vãn Khanh mới hiểu được, thì ra học sinh có thời gian học đều không thể đi: "Không có gì khác biệt, trở về cũng cần phải học."
Sau khi mấy người Cố Trì ra cửa, Tô Vãn Khanh đeo túi cùng đi ra ngoài...
" Tô Vãn Khanh cũng không ở trường a, hâm mộ."
" Có thể ngoại lệ cho học sinh chuyển trường đi."
Ôn Thời Triệt đã ở cửa chờ Tô Vãn Khanh, Tô Vãn Khanh không chút hoang mang đi xuống lầu: "Đi thôi, chú Trương đã tới rồi."
Hai người bọn họ lên xe chờ ở cửa, cảnh tượng này vừa vặn bị mấy người Cố Trì đẩy xe đạp ra nhìn thấy.

" Bạn học Tô quả nhiên có quan hệ với Ôn Thời Triều a, lại cũng không ở nội trú." Ánh mắt Phương Chính nhìn choáng váng.
Tạ Tự Dật cười cười: " Nữ sinh duy nhất không ở trường.
Cố Trì nhìn chằm chằm chiếc xe rời đi không nói gì: Kêu bọn họ, hôm nay chỗ cũ thâu đêm...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.