Lục Ngôn kéo tôi ngồi cạnh, vuốt v e mái tóc tôi: “Ly cafe này nguội rồi, anh gọi cho em ly cacao nóng nhé?”
Đầu tôi loé lên.
Ly cafe nguội rồi!
Chứng tỏ họ đã ngồi đây lâu rồi!
Nhưng trong điện thoại là chuyện gì xảy ra?
Sau khi chị họ đi, tôi vội hỏi: “Vừa rồi chị ấy tìm anh à?”
Lục Ngôn gật đầu: “Anh rể xảy ra chút chuyện, chị ấy nhờ anh giúp nhưng điện thoại anh để chế độ im lặng, không nhận được cuộc gọi của chị ấy nên chị ấy đành đến công ty tìm anh.”
Hiểu lầm đã được giải quyết!
Tôi kể cho Lục Ngôn về cuộc điện thoại lúc nãy.
“Chuyện này là sao thế?”
“Anh biết!”
Sắc mặt Lục Ngôn trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chắc chắn là Lục Dĩnh lấy đi, cô ta là con gái của mẹ kế anh.”
Tiếng rung của điện thoại phát ra.
Là tin nhắn của Lục Ngôn gửi tới.
Mà hiện tại Lục Ngôn không cầm điện thoại.
Tôi mở ra, đó là tấm ảnh rất khó coi, nhưng không thấy mặt.
Lông mày Lục Ngôn càng nhíu chặt hơn.
Tôi khuyên anh đừng nóng giận: “Cô ta đã dám đùa cợt khiêu khích em, làm sao có thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng thế được, em có ý này.”
Sau khi tôi nói xong, Lục Ngôn vẫn ủ rũ, không nói lời nào.
“Sao thế? Anh có ý khác à, nói em nghe chút.”
“Kiều Thư! Sao em lại đối xử với anh như vậy?”
Lục Ngôn tỏ vẻ rất đau khổ, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt.
Mặt tôi đầy dấu chấm hỏi: “Em làm sao cơ?”
Lục Ngôn tức giận chỉ vào điện thoại tôi: “Em lưu tên anh là Lục Ngôn? Tên đầy đủ của anh? Vậy anh trong lòng em không khác gì những người khác sao?”