Tôi đang muốn ngủ nướng thì anh trai kéo tôi ra khỏi chăn: “Kiều Thư, em giúp anh phá đám buổi xem mắt hôm nay đi, anh mua cho em túi xách phiên bản giới hạn mới nhất.”
Tôi thu lại đôi chân đang chuẩn bị đạp vào mặt anh, vội vàng đồng ý.
“Không vấn đề gì, cứ để em giải quyết.”
Tôi giúp anh trai làm trò mèo này rất nhiều lần rồi, phải nói là vô cùng có kinh nghiệm.
Mẹ tôi mỗi lần giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh trai tôi đều giới thiệu mấy cô gái bánh bèo vô dụng, chỉ cần tôi ăn mặc hầm hố một chút doạ bọn họ là bọn họ sẽ bỏ chạy hết.
Thật sự là so easy!
Tôi trang điểm vô cùng đậm, để tóc kiểu dreadlocks, đeo thêm một chiếc kính râm lớn và ăn mặc theo phong cách hiphop.
Trông giống hệt lưu manh.
Người qua đường nhìn thấy tôi sẽ tự động tránh xa.
“Nhìn kìa, cô gái kia ăn mặc như thế là muốn doạ c h ế t người ta hay sao?”
Tôi vừa bước vào quán cafe đã nghe thấy có người nói vậy, đ i ê n hết cả t iế t.
Tôi ba chân bốn cẳng hùng hổ tiến đến: “Miệng anh chỉ nói được những lời thúi quắc như thế thôi hả. Anh còn xấu xí hơn, Trư Bát Giới cũng không xấu như anh.”
Cô ta có vẻ không ngờ tới tôi sẽ tức giận như vậy, giả vờ chính nghĩa cố gắng cãi lại: “Mồm mép tép nhảy thì làm được cái gì, loại như cô chẳng có người đàn ông nào thèm để ý.”
“Tôi thích cô ấy đấy, rất đáng yêu.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì một cánh tay to lớn khoác lên vai tôi.
Đó là Lục Ngôn, anh lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói: “Ăn mặc thế nào là quyền tự do của người ta, hơn nữa người ta ăn mặc thế nào liên quan gì đến cô? Nếu không muốn nhìn thì m ó c m ắ t ra đi.”
Cái nhìn này có vẻ hơi doạ người, làm cho cô ta run lên.
“Tôi, tôi là khách của quán cà phê…”
“Tôi là ông chủ ở đây, cô c ú t.”
Lục Ngôn dứt khoát ngắt lời.
Sau đó, nhân viên của quán đến “mời” cô ta ra ngoài.
Đồng thời cũng trả lại tiền cho cô ta.
Tôi tháo tóc giả xuống, lộ ra mái tóc đen nguyên bản.
“Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”
“Nhưng sao anh lại ở đây?”
Lục Ngôn giải thích: “Người xem mắt cùng anh trai em chính là chị họ của anh, nhưng chị ấy hiện tại ngại yêu, chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp cho nên chị ấy nhờ anh đến từ chối anh trai em.”
“Nhìn thấy em ăn mặc thành thế này, anh nghĩ chắc chắn chị họ anh và anh trai em có cùng một suy nghĩ.”
Đúng lúc này, anh trai tôi gọi điện hỏi thăm tình hình.
Tôi kể lại với anh ấy rồi nói thêm: “Nhưng anh vẫn phải mua túi xách cho em, không được bùng!”
Anh trai tôi cười rất vui vẻ: “Không vấn đề gì, chỉ cần em và Lục Ngôn nói chuyện vui vẻ với nhau. Cũng giúp anh tìm được cái lý do để đánh lạc hướng gia đình hai bên.”
Nói thế khác gì bảo tôi và Lục Ngôn xem mắt?!
Tôi liên tục lắc đầu: “Anh à! Em và Lục Ngôn thì còn gì để nói sao? Từ nhỏ đến lớn đã quá quen thuộc rồi.”
Lục Ngôn nhướng mày: “Đúng là quá quen thuộc rồi, nếu không em làm sao có thể hôn anh?”