Bụi đất chồng chất dày đặc mấy lớp bay lơ lửng trong không khí.
Vài tên côn đồ bị tấn công từ phía sau, chưa kịp nhìn thấy chuyện gì thì đại ca đã ngã xuống đất, bụi tung toé khiến mọi người không thể mở mắt.
"Khụ khụ khụ! Cái quái gì quỷ, mau lộ đầu trâu mặt ngựa!" Tên lưu manh Hoàng Mao vung tay xua đi mấy hạt bụi, trong miệng chửi rủa "Mẹ kiếp, tao tóm được bọn mày cũng phải đem bọn mày ra băm."
"Chết tiệt! Nhị ca, chính là hai đứa.." Lời nói còn nói ra chưa hết, một viên gạch khác vỗ vào đầu, tên côn đồ trợn mắt, "Duang" một chút ngất đi.
Kỷ Cửu và Kỷ Tử Nhiên lợi dụng lúc bụi bay mù mịt, hiện trường hỗn loạn, ra tay liên tiếp, hai tên côn đồ còn lại thấy đồng bọn lần lượt ngã xuống đất, cả hai đều hoảng sợ.
Tên côn đồ Hoàng Mao nhanh chóng nhìn quanh, phát hiện cách đó vài mét có hai đứa trẻ trung học đang cầm cục gạch trên tay thở hổn hển, lập tức hiểu ra.
Hợp lại để đến cứu người.
Tiểu tử thúi miệng còn hôi sữa còn tưởng cứu được người? Haha!
Hoàng Mao nhếch lên khóe miệng tà ác, nâng gậy đánh Kỷ Tử Nhiên, côn sắt mang theo gió sắc bén, phản chiếu ánh sáng bạc trong ngõ hẻm mờ mịt.
Kỷ Tử Nhiên hít một hơi thật sâu, xem chuẩn thời cơ, siết chặt cổ tay người nọ, dùng sức đập mạnh vào lưng hắn, nắm cái vai đem người hung hăng ném xuống đất.
Hoàng Mao lập tức ôm cơn đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Một tên lưu mạnh cuối cùng thấy tình thế sai sai, chó cùng rứt giậu. *
* Chó nhảy qua tường một cách vội vàng, một thành ngữ Trung Quốc, bính âm là gǒu jí tìao qíang, có nghĩa là một con chó có thể nhảy qua tường một cách vội vàng. Đó là hình ảnh ẩn dụ để chỉ những kẻ xấu khi tuyệt vọng sẽ gây sự.
Hắn run rẩy lấy con dao gọt hoa quả trong túi ra và sải bước về phía trước, cố gắng giữ Chu Tư Dĩnh đang đứng một mình trong góc làm con tin.
Xét cho cùng, trong ba người, cô có vẻ là người dễ đối phó nhất.
Kỷ Cửu vội vàng chạy tới, nhưng tên côn đồ lại gần hơn, khi hắn duỗi tay ra suýt chút nữa đã bắt được Chu Tư Dĩnh, Kỷ Cửu vội vàng hét lên: "Chu Tư Dĩnh, ngồi xổm xuống!"
Động tác nhanh hơn não, Chu Tư Dĩnh nghe thấy tiếng quát, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, dao của tên lưu manh xẹt qua đầu, cắt vài sợi tóc.
Tóc đen tựa như tơ liễu, theo gió bay xuống.
Chu Tư Dĩnh kinh hãi một hồi, thất thần trượt xuống đất, mồ hôi lạnh lập tức thấm ướt quần áo.
Trong trường hợp vừa rồi cô chậm nửa nhịp, có lẽ bây giờ.. cô sẽ chết..
Tên lưu manh phản ứng lại bị người khác né tránh, hắn càng tức giận, lòng dạ nhẫn tâm, chuẩn bị cầm dao đâm Chu Tư Dĩnh.
Kỷ Cửu nghiến răng, tình thế nguy cấp, không quan tâm đến thục nữ hay không thục nữ, nhắm mắt lại, trong lòng khó xử, đá vào giữa hai chân tên côn đồ.
"Ô ô ô.."
Tiếng con heo bị giết kêu lên.
Tên lưu manh che lại chỗ bị đá vào, nước mắt tuôn rơi, cơn đau bất ngờ ập đến, chân mềm nhũn quỳ xuống đất.
Kỷ Cửu không cho họ thời gian để quay lại, chọi cục gạch vào tên lưu manh, kéo Chu Tư Dĩnh lên và bỏ chạy, Kỷ Tử Nhiên ở phía sau cản lại.
Nhiều người chạy ra khỏi con hẻm không ngừng, vừa đúng lúc đụng phải cảnh sát.
Kỷ Cửu thở hổn hển, chỉ vào con hẻm phía sau: "Ở đó, bốn người, còn có dao."
Khi cảnh sát chạy đến, họ đã bị sốc trước cảnh tượng thảm thương trước mắt.
Bốn tên lưu manh, hai người nằm trên mặt đất đầu đầy máu, bất tỉnh, một người ôm cánh tay đau đớn gào khóc vì bị đánh gãy tay, tên cuối cùng là hai tay che một chỗ nước mắt tuôn rơi.
Các chú cảnh sát: "..."
Cho nên.. tới đánh cướp rốt cục là đám người nào?
* * *
Tập đoàn Kỷ thị tối nay có hội nghị xuyên quốc gia, do khối lượng hợp tác khổng lồ lên tới gần chục tỷ đô la nên Kỷ Lang Thiên đã phải có mặt để chủ trì.
Trên màn hình, một giám đốc điều hành của một công ty nước ngoài hỏi: "Kỷ tiên sinh, tôi muốn biết, dự án hợp tác này có thể mang lại bao nhiêu lợi nhuận cho công ty chúng tôi sau khi phát triển thành công không? Tỷ lệ thu nhập là bao nhiêu?"
"Sau cuộc điều tra và nghiên cứu của chúng tôi lợi nhuận ít nhất có thể đạt đến.."
Trước khi giọng nói cất lên, điện thoại di động im lặng trên bàn run lên.
Kỷ Lang Thiên vẫn như thường lệ, giơ tay định cúp máy, trong vòng hai giây, ông lại bắt đầu chấn động.
Ông cau mày có phần không vui, khí áp trầm thấp, không nhãn lực có thể thấy.
Trợ lý bên cạnh liếc nhìn, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tổng tài, có lẽ có chuyện quan trọng, ngài có muốn nghe máy không?"
Kỷ Lang Thiên dừng lại, im lặng trong vài giây, gật đầu xin lỗi đối phương, xoay ghế và nhấn nút trả lời.
"Này, bố của Kỷ Cửu sao? Đây là đồn cảnh sát. Con gái ông đang làm ghi chép và cần người giám hộ đến một chuyến."
Vì thế, đám hội đồng quản trị Kỷ thị lần thứ hai trong đời thấy tổng tài của mình sắc mặt biến đổi, liền ném một bàn người cùng dự án hợp tác mấy chục tỷ vội vàng bước đi.
Giống như có một ác linh đuổi theo sau lưng ông, dưới chân ông còn có gió..
Theo lời kể của những người trong cuộc, thời gian qua sắc mặt của tổng tài thay đổi rất nhiều, tình hình cũng khá giống nhau, nhất là sau khi trả lời điện thoại thì bỏ đi mà không nói gì.
Sau đó, trong công ty có tin đồn vợ tổng tài đột ngột sinh con hôm đó đang đi mua sắm, trên đường đến bệnh viện thì điện thoại và y tá gọi giúp, đêm hôm đó Cửu công chúa Kỷ gia ra đời.
Trong phòng hội nghị, nhóm hội đồng quản trị hai mặt nhìn nhau, không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ lần này lại là Cửu công chúa?
* * *
Với tốc độ quy định, Kỷ Lang Thiên đã lái chiếc Bentley chạy như đua xe.
Chạy nhanh đến đồn cảnh sát, khóa cửa xuống xe, mới phát hiện Kỷ Khải Chi cũng nhận được thông báo, hai anh em ở cửa đồn cảnh sát liếc nhau, vai sóng vai đi vào phong thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn, Kỷ Cửu vẫn đang ghi chép, đem mọi chuyện nói lại cho cảnh sát
Cuối cùng, cô lại nói: "Anh cảnh sát, em ra tay nhẹ lắm! Anh đừng nhìn bọn họ chảy máu mà ngất đi. Chỉ ăn thêm một chút gan lợn thôi là đã bổ máu rồi, hơn nữa lúc đó tình huống khẩn cấp, em tìm nửa ngày, chỉ thấy ở góc tường có gạch.."
Cô nhìn ủy khuất viên cảnh sát trẻ.
Cảnh sát đương nhiên biết cô không ra tay mạnh, tiểu cô nương cũng không có sức lực lớn như vậy, nếu không bác sĩ sẽ chỉ đơn giản khử trùng, tiêm hai mũi, băng bó xong liền rời đi.
Về phần tên lưu manh vừa la hét bị đánh gãy tay, chỉ là do chính mình bị dọa, không có chuyện gì xảy ra.
Tay kia bất quá là do té ngã bị đụng vào tường, rách mấy lớp da, nam nhân da dày thịt béo, vết thương nhẹ không tính là gì.
Chính là bị đá vào chỗ hiểm..
Cảnh sát nhìn cô gái trẻ với ánh mắt phức tạp, muốn nói lại thôi, không thể nghĩ đến một cô gái tuổi teen xinh đẹp lại tàn nhẫn hơn những người đàn ông bình thường.
Nhắc mới nhớ, chắc là người đó xui xẻo, ai khiến hắn chọc phải một chuyên gia chiến đấu, chuyên chọn chỗ đó mà xuống tay, nửa đời sau còn có thể.. hay không?
Đều là nam nhân, cảnh sát đồng cảm thấy bản thân mình run lên mấy cái, sau đó có một chút lo lắng thở dài: "Tiểu cô nương, mặc dù bọn họ đều có tội danh, việc này cũng không thể giải quyết một cách tùy tiện, chúng tôi đã gọi điện cho bố em, đang trên đường đến đây, trong chốc lát cùng ông ta bàn ra phương án giải quyết."
Đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa, cảnh sát nhìn nghiêng về phía cửa sổ nhỏ trên cửa, khi nhìn thấy có người đứng bên ngoài, sợ tới suýt ngã khỏi chỗ ngồi.
Anh mở cửa: "Cục trưởng? Sao ngài lại đến đây?"
Lão cục trưởng sống nửa thế kỷ đánh vào đầu anh một cái, khuôn mặt nghiêm túc, mạnh mẽ oai phong: "Tiểu tử thúi này, còn dám hỏi ta như thế? Người bị hại đâu?"
Anh cảnh sát gãi gãi đầu, không biết vì sao, anh ta nghiêng người nhường đường, Kỷ Cửu từ bên trong chạy ra, liếc mắt nhìn sắc mặt sốt ruột của Kỷ Lang Thiên đang đứng ở phía sau lão cục trưởng: "Bố."
Cảnh sát: "?"
Kỷ Khải Chi dẫn Kỷ Tử Nhiên từ phòng thẩm vấn khác bước ra, bắt tay với vị lão cục trưởng trong bộ vest và giày da: "Lão Từ à, lần này tôi làm phiền anh. Đứa nhỏ ở nhà không hiểu chuyện mà lại đưa em gái vào rắc rối."
Kỷ Khải Chi từng quen biết với lão cục trưởng, hai người luôn là anh em và có mối quan hệ tốt đẹp. Biết tin con vào đồn cảnh sát, ông liền gọi điện hỏi thăm tình hình cụ thể, nghe nói cả hai đứa đều không sao, tảng đá lớn treo trong lòng ông như rơi xuống.
Lão cục trưởng cười đắc ý: "Đâu có đâu có, tôi còn phải cảm tạ hai tiểu chiến binh đã giúp cảnh sát chúng tôi bắt được mấy con sâu làm rầu nồi canh này." Khóe mắt có vài nếp nhăn, ông ngập ngừng nói: "Tuy nhiên, những việc này quá nguy hiểm, về sau nên cẩn thận. Đặc biệt là tiểu cô nương có thương tích phong nhã."
Ông ấy nói rất khéo léo, nhưng Kỷ Cửu rất xấu hổ khi nghe thấy ý nghĩa của lời nói, chẳng lẽ cú đá của cô đã nổi tiếng trong đồn cảnh sát rồi?
Kỷ Lang Thiên lần nữa cảm ơn lão cục trưởng, cũng không hỏi cái tên lưu manh, dù sao ai cũng biết kiếp sau bọn họ an phận ở trong tù.
Cha mẹ Chu Tư Dĩnh suốt đêm ở nơi khác đang trên đường về, cô cầm một ly nước ám ngồi trên ghế dài ở đại sảnh, đôi mắt thường thường nhìn về phòng thẩm vấn kia.
Vừa rồi Kỷ Lang Thiên và Kỷ Khải chi vội vàng đi vào, hơn nữa quản đốc cũng được phái tới, Chu Tư Dĩnh nén lòng tự an ủi, Kỷ Cửu và những người khác chắc không sao đâu.
Một lúc sau, có tiếng bước chân ngoài hành lang.
Chu Tư Dĩnh vội vàng đứng dậy và lon ton chạy vào góc, người thanh niên mặc đồng phục đi cùng Kỷ Lang Thiên và những người khác.
Người cảnh sát nhỏ cười nói: "Kỷ tổng, Thống đốc, đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết vấn đề."
Kỷ Lang Thiên: "Phiền toái."
Viên cảnh sát nhỏ bé kính cẩn gật đầu, quay lại phòng thẩm vấn để thẩm vấn bọn côn đồ.
Vừa đi vừa nghĩ, cứ theo tư thế này thì dù có thức đêm cũng phải tìm cách cạy miệng đám người này ra. Thân phận của người liên quan quá đặc biệt, hơn nữa sự chú ý từ phía trên sẽ chỉ cao hơn so với trường hợp bình thường, không thể chậm trễ thời gian.
Kỷ Cửu cúi đầu, thành thật đi theo Kỷ Lang Thiên, Kỷ Tử Nhiên ở bên cạnh đã bị Kỷ Khải Chi hung hăng nhéo lỗ tai.
"Bố bố bố bố, nhẹ xíu nhẹ xíu, lỗ tai con muốn đứt rồi." Kỷ Tử Nhiên kêu lên.
Kỷ Khải Chi hận sắt không thể thành thiếc: "Vẫn biết đau hả? Buổi chiều lại dẫn em gái đi đánh nhau? Nhãi ranh, tối nay về với lão tử giải quyết chuyện này với cậu!"
Kỷ Cửu: . Chú hai, chú ý đến thân phận của mình, ngôn ngữ văn minh! *
*Bên Trung Quốc khác Việt Nam, nếu ở Việt Nam thì Tử Nhiên sẽ gọi Kỷ Cửu bằng chị, nhưng bên TQ thì ai sinh trước người đó lớn trước, Tử Nhiên mặc dù vai vế nhỏ nhưng sinh trước được làm anh.
Ngẩng đầu, vừa định nói gì đó, Kỷ Lang Thiên ánh mắt hình viên đạn lạnh băng quét tới, bạn học Kỷ Cửu lúng túng cúi đầu, tiếp tục làm con rùa con rút đầu.
Quên đi, bát ca ơi, em không thể cứu anh được nữa rồi, tự mình cầu phúc đi..
Bốn người đi tới cửa, Chu Tư Dĩnh do dự một giây, nhưng vẫn mở miệng nói: "Chú."
Giọng cô không lớn nhưng cũng đủ khiến một vài người phải khựng lại.
Chu Tư Dĩnh nhìn Kỷ Tử Nhiên đang khổ sở ôm lấy lỗ tai, dưới mắt có một chút chật vật chợt lóe lên, có lẽ bởi vì thời gian không còn bao lâu nữa, mái tóc của cô đã xõa rối trên vai, trên má còn thấy rõ bụi trắng.
Kỷ Lang Thiên biết chuyện gì đã xảy ra, khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô gái, ông biết cô chính là học sinh bị cướp lần này, vẻ mặt ông trở nên ấm áp và nhẹ nhàng hỏi: "Xin chào, có chuyện gì vậy?"
Chu Tư Dĩnh tràn đầy áy náy, ngón tay bất an nắm góc áo, một lúc lâu, cô mới đứng thẳng dậy, nghiêm trang cúi đầu 90 độ về phía bốn người bọn họ.
Thân thể không khống chế được mà không ngừng run lên, như thể chưa hồi phục sau cơn hoảng loạn lúc chiều, nhưng giọng nói liên tục chắc chắn và chân thành: "Cảm ơn."
Cảm ơn cô gái dễ thương và cơ trí đó.
Cũng cảm ơn người mà cô thích.
Cũng giống như buổi khai giảng, trong ánh đèn cam ấm áp, thiếu niên mặc áo trắng quần đen đang ngâm nga giai điệu nhỏ, thiện lương, chân thành và xinh đẹp.