Buổi sáng, binh hoang mã loạn* trong lớp chín nhỏ cuối cùng cũng trôi qua.
*Binh hoang mã loạn: Rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc.
Sau tiết học âm nhạc cuối cùng, các cô giáo đưa các bé lên tầng một của tòa nhà dạy học số bốn, nơi có căng tin dành riêng cho trường mầm non.
Giấy dán tường màu xanh nhạt làm tông chủ đạo, trên mặt tường vẽ hoa hồng, cỏ xanh, ong bướm và trên trần nhà có từng đóa kẹo bông gòn như những đám mây trắng bay lơ lửng.
Chiếc ghế dài nhỏ được làm bằng nhiều hình dạng các loại nấm khác nhau, chiếc bàn được trang bị hình gốc cây, và mọi chi tiết đều được dành riêng để giữ sự ngây thơ và trí tưởng tượng cho trẻ em.
Tiểu Kỷ Cửu và một cô gái cùng lớp tay cầm tay đi cùng nhau ở trong hàng ngũ, ngửa đầu nhìn lên trên trần nhà mới lạ, mới lạ, lại mấy phen đánh giá bốn phía, trong lòng có chút xúc động.
Kiếp trước, cô có hoàn cảnh gia đình éo le, trong nhà có một anh trai và một em trai, mẹ cô ở nhà xưởng làm công, cha cô làm ruộng, vốn dĩ cuộc sống còn hạnh phúc mỹ mãn..
Nhưng khi Kỷ Cửu gần ba tuổi, một tai nạn ngoài ý muốn xảy ra trong nhà máy khiến cô mất đi mẹ, cha cô đột nhiên gánh vác trên vai áp lực quá lớn, không có tiền để cho cô đi học mẫu giáo chứ đừng nói đến trường mẫu giáo hàng đầu như vậy.
Thực tế, đây là lần đầu tiên cô có cơ hội trải nghiệm cuộc sống vô tư của một đứa trẻ.
Trong lúc đang mãi say sưa, cô Viên đã đưa các học sinh đến khu vực được phân công cho lớp chín.
Có hai chiếc bàn dài, một bàn có thể ngồi đối mặt với mười người, cô Viên xoay người lại và vỗ vỗ tay, không ai bảo ai mà nhất trí dừng những bước nhỏ, từng đôi mắt ngập nước long lanh nhìn về phía cô giáo.
"Được rồi, các bạn nhỏ, đã đến giờ ăn cơm, mọi người hãy tìm cho mình một chỗ ngồi và cùng với các bạn ngồi xuống, nhưng hãy nhớ rằng, không được tranh dành với nhau, đã biết chưa?"
Một đám trẻ tí hon phát ra âm thanh sữa, cùng đáp: "Đã biết ạ."
Rồi sau đó, đội ngũ đang trật tự xếp hàng ầm ĩ lên, đứa củ cãi dẫn đầu nhóm đưa mắt nhìn bốn phía, bắt đầu tìm kiếm tiểu đồng bọn..
Kỷ Cửu mới vừa chuyển đến lớp chín nhỏ, có cả một buổi sáng đến kinh tâm động phách*, còn chưa kịp cùng các bạn học nhỏ bồi dưỡng tình cảm, vừa rồi nghe lời cô giáo nói xong, cô gái đi cùng lúc nãy rời bỏ bàn tay mũm mĩm của cô, đi với bạn học khác.
*Kinh tâm động phách: Làm chấn động lòng người.
Ban Mai cố định mỗi lớp học chỉ có hai mươi học sinh, nhưng do sự mất cân bằng giữa nam và nữ, ngay cả trong trường mẫu giáo, nam sinh chiếm hầu hết phân nửa giang sơn.
Ví dụ, trong lớp chín nhỏ, nữ sinh tổng cộng chỉ có bảy người, thật trùng hợp khi Tiểu Kỷ Cửu vừa tới bị dư ra một người kia. *
*Lúc đầu chỉ có 20, thêm Kỷ Cửu là 21 suy ra lớp dư một người, còn lại đều có đôi có cặp.
Kỷ Cửu đứng tại chỗ nửa ngày, lười biếng nhìn theo các bạn nhỏ trong các nhóm khác, sau đó thở ra một tiếng thở dài, chọn một cái ghế nhỏ xinh hình chiếc nấm ở gần hành lang ngoan ngoan ngồi xuống.
Một mình thì một mình chứ, cô đã là một bà dì sắp đi vào tuổi ba mươi rồi, cũng không thể cùng đàn nãi oa oa* này tranh chấp.
*Nãi oa oa: Em bé sữa.
Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng hai má không tự chủ được mà hơi hơi phồng lên..
Thôi được rồi, cô thừa nhận rằng chính mình có một chút tức giận.
Hai phút sau, những bạn học nhỏ cuối cùng cũng tìm cho mình một nhóm, tìm được chỗ ngồi cùng nhau ở trên chiếc bàn dài đều có đôi có cặp.
Một bên lôi kéo tiểu đồng bọn mồm năm miệng mười mà nói chuyện cùng nhau, một bên vuốt cái bụng nhỏ ngồi chờ ăn cơm.
Ở trong một góc, Tiểu Kỷ Cửu an an tĩnh tĩnh mà ngồi trên chiếc ghế hình cây nấm, đôi bàn tay trắng như bột nhỏ bé đặt trên đầu gối, đôi mắt trong veo quét qua băng ghế lạnh lẽo phía đối diện, giống như cô đang nhân tiện chờ đợi đứa bé trai tiểu bảo bảo cũng bị lẻ ra như cô xuất hiện.
Một lát sau, "chủ nhân" bị lẻ trong suy nghĩ của cô bước tới.
Một đôi giày da nhỏ quen thuộc ở dưới sàn, một bóng đen hiện lên, tầm mắt Kỷ Cửu chầm chậm mà nâng lên rồi buông xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy mái tóc vàng uốn xoăn bắt mắt trên đầu người kia.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Harry khuôn mặt nhỏ hồng hào, nhấc chân bước lên phía trước: "Holle.. Tớ có thể hay không sit down?"
Kỷ Cửu hơi hơi kinh ngạc, ngẩn người ra một chút: "Có thể, cậu ngồi đi."
Harry được sự đồng ý, phảng phất dường như có gió xuân lướt chạm nhẹ vào mặt, nở nụ cười giống như một bông hoa hướng dương đang đong đưa trong gió phát ra tiếng "Hì hì hì."
Harry lần đầu tiên cảm thấy rằng trở thành một người nước ngoài ở Trung Quốc là một điều tuyệt vời như vậy.
Trước đây khi mới đến trường mẫu giáo, cậu chỉ có thể nói được "Xin chào", "Biết", và "Tôi yêu bạn" bằng tiếng Trung.
Cũng nhờ vào dad ở nhà thường xuyên nói, nên cậu có thể bắt chước nói như con vẹt và học được vài câu.
Hồi đó, ở các bạn ở trường mẫu giáo học tiếng Anh cũng không nhiều lắm, mấy ngày đầu khai giảng, có mấy bạn tò mò cùng cậu hàn huyên* nửa ngày tận nửa ngày trời.
*Hàn huyên: Nói chuyện phiếm.
Phát hiện giao tiếp khó khăn, thậm chí một câu đều nghe không hiểu, liền không thích phản ứng của cậu.
Dần dần, cậu thường xuyên biến thành ăn cơm một mình, ngủ một mình, chơi hạt cát một mình.
Sau đó, dad phát hiện vấn đề này từ chỗ giáo viên, mời gia sư tiếng Trung cho cậu, cậu cũng muốn chơi với bạn bè trong tương lai nên cậu rất nghiêm túc đi theo thầy học, chỉ trong vài tháng, tiếng Trung giao tiếp tiến bộ vượt bậc, các bạn nhỏ một lần nữa bắt đầu cùng cậu nói chuyện.
Trong đó chơi được nhất chính là Tiểu Ôn Mặc, vì cậu ta là đứa trẻ duy nhất trong số tất cả những người có thể trò chuyện vui vẻ với Harry mặc kệ Harry nói chuyện bằng tiếng Trung hay tiếng Anh.
Hai người liền thành bạn bè tốt của nhau.
Tuy nhiên, vì số lượng lớp chín nhỏ trong học kỳ một là lẻ, thiếu một người.
Cho nên, vào thời điểm mỗi khi ăn cơm, Harry có dòng máu lai bắt đầu không quen cùng với mọi người dùng bữa, mặc dù sau khi gia nhập cùng trong một quần thể, những cái khác ít nhiều gì cũng có thay đổi. Duy nhất cái này, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi.
Harry cúi đầu, hơi ngượng ngùng động động lỗ tai, trong lòng không khỏi nghĩ, Thượng Đế quả nhiên thiên vị cậu, thấy cậu ngồi một mình cô đơn nên đã cử một thiên thần nhỏ dễ thương đi cùng..
Kim đồng hồ chỉ đến mười một giờ, các dì trong nhà ăn đã chuẩn bị bữa ăn nóng cho từng đứa một ở trước mắt, rồi các cô giáo đeo cho mỗi người một cái yếm nhỏ.
Sau một hồi chuông, tất cả các bạn học nhỏ múa may những chiếc thìa nhỏ, bắt đầu miệt mài ăn, lấp đầy chiếc bụng nhỏ trống rỗng.
Các đầu bếp của căng tin ở trường Ban Mai là những đầu bếp được đào tạo đặc biệt từ các khách sạn năm sao ở bên ngoài.
Họ có tay nghề tuyệt đỉnh, mỗi món ăn đều có đầy đủ màu sắc, hương vị.
Ngoài ra, để đảm bảo cân bằng dinh dưỡng cho trẻ, công thức nấu ăn của mỗi tuần khác nhau. Đều có món Trung Quốc và món Tây, hơn nửa vào mỗi buổi trưa thứ sáu hàng tuần, còn có một bữa tiệc buffet sẽ được tổ chức để gián tiếp dạy các em nghi thức ăn uống trong khi ăn.
Ví dụ, việc sử dụng dao và nĩa khi ăn đồ ăn phương Tây trong bữa cơm tối hay khi ăn trong một nhà hàng buffet cao cấp.. vân vân..
Lúc trước, mục đích rất rõ ràng của trường mẫu giáo Ban Mai là sáng lập một trường mẫu giáo, trong lúc xây dựng, nó đã được đăng trên các bảng tin vào buổi tối, người đại diện lúc đó được phỏng vấn đã nói thẳng với phóng viên rằng trường mẫu giáo này thật chất là bồi dưỡng những người thừa kế cho tầng lớp xã hội thượng lưu, cho nên mọi mặt đều được sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không làm những việc vô nghĩa.
Trong căng tin, có âm thanh va chạm vào nhau của bộ đồ ăn bằng bạc, các bạn nhỏ đều liên tục cất lên giọng sữa nối liền nhau, thỉnh thoảng, có cả tiếng những chiếc dĩa bị nghiêng rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng.
Sáng nay, Harry dậy tương đối trễ, không kịp ăn sáng, ngày thường, dad thường gọi cậu dậy.
Kết quả là hôm nay cũng tin cậy vào dad, nhưng dad ngoài ý muốn cũng dậy muộn.
Hai bố con vội vàng dậy đi rửa mặt, đánh răng xong liền hướng đến trường mà chạy một mạch, thêm vào đó lại cùng Ôn Mặc đánh nhau một trận, bụng của cậu sớm đã thầm kêu "Ọt Ọt" vì đói.
Bây giờ nhìn thấy thức ăn thơm phức, cậu lập tức biến thành một con hổ dữ, miệng nhỏ mở căng phồng ra ăn, chỉ trong vòng năm phút đồng hồ, cầm chén đồ ăn như gió cuốn mây tan mà càn quét.
Harry ăn thật no rồi ợ một cái, xoa xoa cái bụng hơi nhô ra, đặt thìa xuống và ngóc đầu dậy, sẵn sàng ngắm nhìn tiểu thiên thần nhỏ đang ăn.
Kết quả là vừa mới nhấc đầu lên, cậu thấy tiểu thiên sứ đang loay hoay với mấy lát nấm trong dĩa, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn hiện ý đồ cố gắng kéo từng lát ra khỏi bát, hai bím tóc nhỏ sau đầu đều bất tri bất giác theo động tác của cô rơi xuống ở trước ngực.
Harry mở to mắt nhìn một lúc lâu, ba dấu hỏi lớn hiện lên trên đầu. Vì cái gì mà tiểu thiên sứ muốn đem mấy lát nấm bỏ ra bên ngoài? Rõ ràng nấm là thức ăn có chất dinh dưỡng tốt nhất nha.. Cậu thích ăn nấm.
Harry nhỏ bé liếc nhìn những lát nấm chất đống trên dĩa bên cạnh, thầm nghĩ, dad đã bảo cậu không được lãng phí thức ăn, dù sao thì dạ dày của cậu vẫn chưa hoàn toàn no, liền phóng khoáng muốn giúp tiểu thiên sứ.
"Cái kia.. Tớ có thể ăn không?" Cậu chỉ cái dĩa nhỏ.
"Cậu thích ăn thì cầm lấy đi."
Ai biết được, trước khi tay cậu chạm vào mép dĩa, một cái chân trắng và mềm khác bước ra bên cạnh, chộp lấy cái dĩa nhỏ đầy nấm.
Harry: . What happened?
Ánh mắt tươi cười rạng rỡ trên mặt của Harry hoàn toàn biến mất, đôi mắt màu lam ngọc bích trong vắt của cậu hơi mờ mịt, bực tức quay đầu, hình ảnh ngay trước mặt hiện vào trong mắt.
Trên băng ghế hình chiếc nấm bên cạnh, Ôn Mặc, người đã đánh lộn với Harry lúc sáng, không biết khi nào mà đã bị tu hú chiếm tổ, đổi chỗ ngồi với đứa trẻ ban đầu.
Ôn Mặc tay phải cầm thìa, tay trái cầm cái dĩa nhỏ, thấy tầm mắt cậu lan đến, nhe răng mỉm cười, sau đó..
Giơ cái dĩa lên, không chút do dự đem những lát nấm bỏ vào miệng nhỏ.
Kỷ Cửu: "..."
Harry: "..."
Dĩa ăn ban đầu chưa đầy nước sốt, tuy rất ít, nhưng lát nấm do Kỷ Cửu lấy ra đã xếp chồng lên nhau năm sáu miếng, Ôn Mặc không ăn hết nguyên miếng nấm hoàn toàn, có miếng nấm còn nửa đoạn lộ ra bên ngoài miệng một cách đáng thương.
Cậu ta vô thức nâng tay lên, muốn trực tiếp đưa tay cầm miếng nấm nhét trở lại vào miệng, nửa đường mới nhớ ra hình như làm như vậy không tốt lắm, làm hỏng hình tượng mất.
Cậu đành dừng lại một chút, cuối cùng chọn dùng thìa mà đem miếng nấm cho vào miệng.
Cái miệng nhỏ của cậu phồng lên nuốt một hồi, có lẽ cảm thấy nghẹn, hoảng sợ thuận tay từ trên bàn cầm lấy ly nước mở miệng uống ừng ực, tiếp tục dùng sức nhai nhai, miễn cưỡng nuốt xuống một nửa.
Tiểu Ôn Mặc đấm đấm ngực, cho đến khi tất cả các miếng nấm vào bụng, để có không gian há mồm nói chuyện:
"Harry, cảm ơn cậu, vừa nãy tớ ăn chưa có đủ no! Hahahahahahaha!" Ôn Mặc khóe miệng hơi hơi nhếch lên, không chút che dấu sự đắc ý trên mặt.
Harry còn đang phát ngốc: ".. You are wele.."
Vì thế, Chu Du đánh Hoàng Cái, kẻ muốn cho người muốn nhận, Kỷ Cửu nhìn ngốc như vậy nói không cần cảm tạ "Hoàng Cái" cùng một mưu kế đạt được sắc mặt "Chu Du", không dám nhìn thẳng mà phải nghiêng đầu. *
* "Khổ nhục kế" của Chu Du và Hoàng Cái, đốt sạch quân Tào, các bạn có thể xem thêm trên wiki. Ở đây mình nghĩ chắc là hai người giả vờ trước mặt nhau, cố ý chơi qua chơi lại.
Hình ảnh quá đẹp thật sự nhìn không nỗi.
Ôn Mặc đùa Harry xong, đôi mắt tròn xoe bất giác quay sang nhìn búp bê Tây Dương, trong mắt lộ ra vẻ "tham lam" nhàn nhạt, lòng Tiểu Cửu run lên lộp bộp, tên gia hỏa này còn muốn làm gì nữa?
Hai cánh tay như hoa sen nhanh chóng vây lấy thức ăn thừa của mình, Tiểu Kỷ Cửu cảnh giác trừng mắt nhìn Ôn Mặc.
Chết tiệt! Đừng tưởng rằng cô ấy không biết suy nghĩ của tên gia hỏa này, đúng là nam chính từ nhỏ đã bắt đầu biến thái. Tự nhiên còn muốn trộm đồ trong chén cơm của cô?
Giây tiếp theo, đúng như cô dự đoán, Ôn Mặc tà tâm bất tử* nuốt một ngụm nước miếng, giẫm lên đôi chân ngắn ngủn của mình, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu gợn lên dị thường: "Kỷ Cửu, cậu còn muốn ăn nấm hay không? Không thích ăn thì tớ có thể giúp cậu ăn a~".
*Tà tâm bất tử: Ý nghĩ đen tối trong đầu mãi mãi không thể biến mất.
Nếu búp bê Tây Dương có thể chơi cùng cậu, Tiểu Ôn Mặc âm thầm lập fg*.
*Ai biết nói cho mình với nha, huhuhu.
Về sau cậu nhất định sẽ giúp cô ăn những món mà cô không thích. Chà, ngay cả khi cậu không thích ăn thì cậu sẽ liều mạng nuốt xuống a.
Tiêu Cửu ôm cái chén đang bị Ôn Mạt Mạt nhìn chằm chằm: "Không cần!"
Ôn Mặc nghe cô bé mềm mại thẳng thừ cự tuyệt mình, ánh mắt tối sầm lại, không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ là Tiểu Cửu sợ mình lấy tiền? Sao có thể như thế được? Cậu sẽ không đòi tiền.
"Không cần tiền." Ôn Mặc giữa ngữ khí khẳng định mà nói.
Trên đỉnh đầu Kỷ Cửu xôn xao rơi xuống ba vạch đen: "Không cần tiền cũng không cần."
Ôn Mặc hết cách, nghiến răng nghiến lợi ra đòn phản công: "Tớ.. tớ tớ sẽ cho cậu tiền." Vì búp bê Tây Dương, cậu đành phải trở về nhà đem tiểu kim heo* ở đầu giường của cậu đập.
*Tiểu Kim heo: Ống heo.
Tiểu Ôn Mặc níu chặt tâm, thầm nói lời xin lỗi ống heo đựng tiền đã gắn bó với cậu trong nhiều năm.
Kỷ Cửu: "..."
Kỷ Cửu không thèm để ý đến đến cậu ta nữa.
Ôn Mặc ngoài ý muốn chấp nhất, không có đụng vào tường cũng không quay đầu lại, động thủ khoa tay múa chân lên: "Thật sự thật sự tớ có rất nhiều nhiều, thật nhiều tiền." Cậu đứng vững, hay cánh tay vẽ một vòng lớn trên không trung.
Kỷ Cửu thờ ơ múc một muỗng cơm nhét vào trong miệng.
"Điều ở trong bụng tiểu kim heo, ngày mai tớ lấy đem đến cho cậu xem."
Kỷ Cửu cắn gặm một miếng xương sườn: Không nghe, không nghe, vương bát niệm kinh.
Ôn Mặc sốt ruột: "Tiểu kim heo của tớ được nuôi trong rất nhiều rất nhiều năm rồi, xem như hy sinh vì lợi ích, có thể đem nấm dư cho tớ ăn không?"
Kỷ Cửu bị tiếng ồn ào của nam chính làm ở xung quanh lỗ tai phát ra tiếng ong ong đến nỗi muốn điên lên, cô lặng lẽ liếc nhìn Ôn Mặc đang thề không chịu thua.
Cô cúi đầu nhìn hai miếng nấm trong chén, cân nhắc mãi mới ra quyết định.
Vì vậy, trước khi đoạn hội thoại tiếp theo của Tiểu Ôn Mặc chuẩn bị xong, cậu nhìn thấy búp bê Tây Dương mà cậu tâm tâm niệm niệm đưa tới ánh mắt vi diệu.
Bỗng nhiên gắt gao nhắm chặt mắt lại, cầm cái chén nhỏ, tuyệt vọng mà thống khổ gắp miếng nấm cho vào miệng. Sau đó liền cắn hai cái tượng trưng, rưng rưng nước mắt, nhanh chóng nuốt xuống.
Ôn Mặc đang líu lo nói chuyện liền đứng im như tượng: "..."
Harry trợn mắt há mồm: "..."
"Tớ ăn xong rồi, không cần cậu nữa." Cô lau miệng nói từng câu từng chữ.
Tiểu Ôn Mặc cảm thấy, trong lồng ngực trái của mình, trong phút chốc một thứ gì đó đã bị vỡ thành cặn bã..