Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 137: Chương 137




Đó chính là cổ phần của cồ! !
Vân Nghiên Thư lần nữa thấy cồ phần của mình rơi vào tay kẻ khác, gần như tức điên lên.

Cô ta bận bịu lâu như vậy, hôm nay phí sức mà không có kết quả, cuối cùng toàn bộ cồ phần lại về tay cố gia!
Vân Th^nh nhìn đôi mắt đỏ au
tức tối của Vân Nghiên Thư, khóe miệng cong lên một đường nở nụ cười khó mà nhận ra, cô lập tức dặn dò người hầu lấy bút, giấy và mực đóng dấu tới, đích thân đưa đồ tới trước mặt Phùng Bình Chi.

Với ánh mắt chân thảnh, cô nói: “ Bà, bà là chủ gia đình, giấy ghi nợ vẫn nên để đích thân bà viết.


Phùng Bình Chi cho dù ra vẻ thế nào, lúc đó cũng không gượng cười nổi, gưorig mặt già nua cùng những nếp nhăn ở dưới ánh dèn trỏng càng khó coi hon.

Nhưng ánh mắt dò xét của cố Vàn Đạt đã nhìn qua đó.

Nếu như Phùng Binh Chi không viết bàn họp đồng, thì có nghĩa là bà ta ngay từ đầu đã không muốn trả lại khoản tiền đó! Một con sói trắng trắng tay thâm hiểm khó
lường!
Còn chưa qua cửa, Vân gia đã cư xử như vậy, hôn sự của Vân Nghiên Thư và cố Tây Trạch nhất định sẽ không thành!
Phùng Bình Chi cắn răng nghiến lợi cầm bút, viết xong giấy ghi nợ, rồi lại đóng dấu.


… Con sói trắng tay không vốn dĩ đã sắp thành công rồi!
Giở không chỉ nợ ngoài 8 tỉ, mà còn tổn thất 15% cổ phần, Phùng Bình Chi tiếc đứt ruột, mặt cắt khồng còn một giọt máu!
Chỉ khi bảm con nhỏ tiện nhân Vân Thanh thành trăm mảnh mới có thể hả được cơn giận!
“ Tôi hơi mệt một chút, muốn lên lầu trên nghi ngơi một lát.

Cố
tổng cứ thoải mái.


Phùng Bình Chi quay người còn chưa kịp đi được vài bước, đột nhiên có bóng người thoáng qua, ngã xuống đất.

“ Bà!” Vân Thanh là người đầu tiên chạy tới, đỡ bà ta dậy, cô kề sát bên tai Phùng Bình Chi, nói giọng dịu dàng, “ Bà phải giữ gìn sức khỏe, tỏi còn “quà lớn” đợi hiếu kính bà mà.


Lời này khiến Phùng Bình Chi vô cùng tức tối, bà ta còn khạc ra máu.

“Bà, bà không sao chứ?” Vân Nghiên Thư chạy tới bên cạnh Vân Thanh, lo lắng dặn dò quản gia, “ Mau chuẩn bị xe, đưa bà tới bệnh viện!”
Phùng Bình Chi lặng lẽ nắm tay Vân Nghiên Thư, ra lệnh: “ Bà không sao.

Con ờ lại đây, cùng với chú Cố! Để quản gia đưa bà đi là được.



Bà ta tuyệt đối sẽ không đề con súc sinh Vân Thanh kia có cơ hội ở riêng cùng người cố gia!
Vản Nghiên Thư đồng ý, đế quản gia đưa Phùng Bình Chi tới bệnh viện, gương mặt tràn ngập lo lắng quay đằu lại nhìn người cố gia rồi giải thích: “ Bà con có bệnh mãn tính, có thể do gần đây làm việc quá sức, nghỉ ngơi một lát là được.

Cô chú không cần lo lắng đâu.


Cố Vãn Đạt lúc này mới gật đầu.

Thời gian không còn sớm nữa, ông ta chuẩn bị đưa vợ về nhà, chỉ có mình cố Tây Trạch ờ lại, không về cùng nhau.

Vân Nghiên Thư có thể cảm nhận được rõ ánh mắt cố Tây Trạch nhìn Vân Thanh hôm nay khác mọi ngày, cô ta hết sức cảnh
giác, đây là “mỏ vàng” mà cô ta hao tâm tồn sức theo đuổi, tuyệt đối không thế để con tiện nhân Vân Thanh kia làm hỏng chuyện tốt của cỏ ta!
Cô ta cứ bám lấy cố Tây Trạch, chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của anh ta.

“ Anh Tây Trạch, có phải em vô dụng quá không.

Khiến bà vất vả như vậy, còn mệt tới mức ho ra máu…” Vân Nghiên Thư dựa vào lòng Cố Tảy Trạch, gương mặt lo âu dằn vặt, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Vàn Thanh đang ngồi trên chiếc sofa đối diện.

Vân Thanh chăm chú nhìn vào điện thoại của mình, không biết al gửi tin nhắn tới, hình một người bị nổi mụn giữa hai lông mày.

Trên màn hình, là ành Hoắc Cảnh Thảm mà Hàn Mặc chụp trộm được.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.