Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 166: Chương 166




Nó giống như một cái tát thầm lặng vào mặt cô.

Ngủ với anh ta một đêm, đây là thù lao
sao?
Vân Thanh cười mỉa mai, trong lòng có chút đau nhói.

Cô gọi điện thoại cho Chung Li.

“Ra ngoài đi dạo.

em đãi chị.


Khi nói đến tiêu tiền, Chung Li là một chuyên gia.

Vân Thanh và Chung Li đi dạo quanh trung tâm mua sầm sang trọng, cuối cùng ngồi truởc cửa sổ kính suốt của quán cà phê uống dồ uống.

Chung Li nhìn khoảng hơn chục túi hàng trên mặt đất và cảm thẳy có chút đau lòng cho Vân Thanh.

Cô mua gằn 20 triệu…
“Thanh Thanh bảo bối, em phát tài à?”
Ngoài cửa sồ, trời mưa tầm tã.


phê, nhẹ nói:.

“Không cần đau lòng thay em, tiền của tên đàn ông ch* đó, cứ thế mà tiêu.


Anh dám cho thì cô dám tiêu.

Còn cho rằng cô sẽ ngại sao?
Chung Li mặc dù khồng biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô kiên quyết đứng ở bèn cạnh Vân Thanh: “Cho mấy tên đàn ông ch* đó chết đi!”
Vân Thanh thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện cái gì đó, hơi nheo mắt nhìn đường đối diện.

Nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới mưa cơn mưa tầm tã một cách đáng thương.

Chung Li cũng phát hiện ra.

“Đó không phải là Vân Nghiên Thư sao? Não cỏ ta hư rồi à, chạy ra ngoài mưa?”
Làm sao một người thông minh lanh lợi như Vân Nghiên Thư làm sao có thể mắc mưa một cách vô ích.

Vân Thanh đảo mắt nhìn tòa nhà chọc trời đồ sộ bẽn kia đường.

—-Bảng hiệu của tập đoàn cố gia vô
cùng hoành tráng.


Ánh mắt Vân Thanh trong veo, nhếch môi rõ ràng, dựa vào lưng ghế, bình tĩnh uống cà phê chờ xem kịch.

Quả nhiên, một lúc sau, nhìn thấy bỏng dáng của cố Tây Trạch, vội vàng ra khỏi tòa nhà, cùng lúc đó, Vân Nghiên Thư ngất
đi.

Còn Cố Tây Trạch sẽ đau lòng mà ôm cô ta vào.

“Đang đóng kịch Quỳnh Dao ở đây sao?” Chung Li cảm thấy hơi buồn nôn “Thật kinh tởm.


Vân Thanh nhấp một ngụm cà phê, trên mặt lộ ra vẻ chế giễu: “Cố Tây Trạch đã bị lừa một vố.


Lần này, để dụ cố Tây Trạch, Vân Nghiên Thư thậm chí đã sử dụng khổ nhục kế.

“A Li.

” Cô nhìn lên Chung Li “Giúp em một
việc …”
Vân Nghiên Thư bước ra từ Tập đoàn cố gia thì cũng đã tối rồi.

Áo khoác của cố Tây Trạch khoác trẽn vai cỏ ta, anh ta nhìn cô ta với ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào, đầy thương cảm.

“Có hai vị khách hàng mà tôi phải đích thân tiếp dón, vì vậy anh không thề đưa em trớ
về…”
“Không sao đâu, Anh Tây Trạch, công việc của anh rất quan trọng.

” Vân Nghiên Thư giơ tay chỉnh lại cà vạt cho anh, nhẹ nhàng nói “Xong thì gửi tin nhắn cho em.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.