Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 188: Chương 188




“Cỏ khá hơn không?” Vân Thanh sắc mặt tái nhợt vi mắt máu quả nhiều, nhưng vẵn tươi cười hói anh.

___________
Thấy Hoẳc Cảnh Thâm gật đầu, cô mới yên tâm, vừa định nói gì đó cả người đọt nhiên mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Hoắc Cành Thâm.

Hoắc Cảnh Thâm khẽ cau mày, bế cỏ đặt lên sô pha trong góc.

Đây là nơi duy nhất sạch sẽ ở đây và không có máu.

Khuôn mặt của người phụ nữ bẻ nhỏ đang hôn mê tái nhợt như tờ giấy, sự đáu tranh và do dự trong mắt của Hoắc Cảnh Thâmccuối cùng cũng chết đi, thay vào đó là sự điên cuồng cố chấp đến đáng sợ.

Đôi bàn tay lạnh lẽo của anh vuốt ve khuôn mặt cỏ gái đầy thương hại.

“Nói rồi đắy, nếu một ngày nào đó cô phản bội tôi, tôi sẽ đưa cô xuống địa ngục cùng tôi.

” —
Anh… không định cho cô thêm cơ hội rời đi.

Khi tỉnh dậy Vân Thánh thấy minh dang nảm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Cô choáng váng, mọi thứ diễn ra dưới tầng hầm dường như chỉ là một giác mơ.


Nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy vết thương trên tay đã được bảng bó.

Tất cả đều là sự thật…
“Tỉnh rồi?” Giọng nói trầm thấp và lười biếng của người đàn ống đột nhiên vang lên.

Ván Thanh ngẳng đầu nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Cảnh Thâm, bước từ cửa vào, áo sơ mi trắng không có nếp nhãn cùng quần táy đen, án mạc don giàn nhất,
nhưng trông vẫn lôi thôi một chút.

Cô hơi khựng lại.

Chỉ thấy Hoắc Cảnh Thâm trên tay vẫn cầm bữa sáng nóng hối, tiến lại gần.

“Sao vặy?” Hoắc Cảnh Thâm thấy cô vẫn ngo’ ngác nhìn mình, đôi mày đen khẽ nhướng lên.

Vân Thanh đột nhiên ngồi dậy lên giường, vươn tay nhéo nhéo mặt cùa anh.

Cảm giác này quá thật, Vân Thanh yên tâm
X.

roi.

“… Hóa ra không phải là mơ à.



Hoắc Cảnh Thâm
Ánh mắt người đàn ông lướt qua như một làn gió mát, Vân Thanh nhận ra anh thật sự rất kiêu ngạo, lập tức thu tay về, định nói gì đỏ, vừa mới mở miệng, Hoắc Cảnh Thâm đã múc một thìa cháo nóng hổi, đút cho cỏ.

“Đây là thuốc bổ máu.

” Ánh mắt anh hơi trầm xuống, rơi xuống tay cô đang bảng bó thành cái bánh ú, anh nhíu mày “Còn đau không?”
Cô gái này thất sự điên rồi, thực sự đả ra tay với chính mình, đâm một nhát cắt thật sâu và dài.

Nhưng Vân Thanh nghĩ chuyện được Hoắc Cảnh Thâm đút cháo không phải là chuyện ngày nào củng xảy ra, vết thương này nhắt định phải đau rồi!
muốn chết! Dự đoán là sẽ đau lâu lấm!”
Đồi mắt đen của Hoắc Cảnh Thâm hơi nheo lại, anh nhìn cô cười như không cười.

“Cho nên, cô ỳ lại váo tôi sao?”
Thực ra chỉ là một câu nói lung tung, nhưng trong giọng nói phù phiếm của anh lại có chút ba hoa, khiến mặt cô nóng lên.

Mặt dày hơn cả cô, cô chưa từng thắng Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh mò’ miệng nhận lấy muỗng cháo anh đút cho àn, trong lòng thầm nghĩ, ỷ lại chỉ là vấn đề thời gian.

Sau đó, cô nghe tháy giọng nói của Hoắc Cảnh Thâm chậm rải nói: “Cũng không phải là không thể …”
Vân Thanh đột nhiên ngẳng đầu lẽn, đôi mảt trong veo nhìn thang vào anh.

Anh nói cái gì?”
Hoắc Cảnh Thâm khó mà đáp lại, bên tai lặng lẽ ửng lên màu đỏ nhàn nhạt không rõ.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.