Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 208



“Mộ Bạch, anh đợi em với…” Bản tay

Tư Mộ Bạch.

Đôi mắt xinh đẹp của Chung Li khẽ nheo lại, nhướng mi nhìn người phụ nữ’ trước mặt, lông mày lúc đó khẽ

giật.

Người phụ nữ này … Cô biết, bạn gái trong truyền thuyết của Tư Mộ Bạch, nữ’ diễn viên nổi tiếng – ồn Như Nhứ.

Chung Li chú ý đến chiếc váy trên người cồ giống hệt y phục cùa anh ta, trong lòng có một cảm giác chua xót khó tả, cứ như thể nước chanh và mù tạt trộn với nhau …

Ôn Như Nhứ che miệng lại thì thào nói nhỏ, giả vờ kinh ngạc: ‘Chung tiếu thư, hình như chung ta đunu hàn!

mi với nhau.”

Vân Thanh ờ một bên nhìn ôn Như Nhừ.

Có thể cồ ta chưa biết chiến tích huy hoàng của Chung Li.

Khi còn học lớp 1, cô đã khiến người đàn ông nhỏ béo học lớp 3 phải khóc thét trước mọi người và gọi là ‘đại

ca’…

Nhưng giờ đây, đôi môi của Chung Li, 20 tuổi đã nhếch lên một vòng cung quý phái và quyến rũ, quét qua ôn Như Nhứ từ đầu đến chân, cho dù là cười, vẻ khinh thường trong mắt cũng đủ để chọc tức người ta.

“Đổi với tôi không thành vấn đề, áo sơ mi cũng không đáng sợ, dù sao cũng không phải là tôi xấu hổ.”

Rốt cuộc, xấu hổ là người xấu….

Vân Thanh không kìm được mà phá lên cười.

Khuôn mặt xinh xắn cùa ôn Như Nhử chuyển từ trắng thành đen, dù sao cố ta cũng là diễn viên, rất nhanh đã trờ lại bình thường, rúc vào bên cạnh Tư Mộ Bạch, nhẹ giọng như một đứa tré hư: “Mộ Bạch, Chung tiểu thư hát thật hay. Chúng ta đến muộn rồi, mờ đầu cũng chưa nghe, chi bằng đe cô ay hát lại một lần.”

rMỘ Bạch chưa kịp nói gi, Chung Li

đâ chế nhạo: “Cỏ định đẽng bài hát đó trên KTV à?”

Sau khi nói những lời này, cô đã đạt được mong muốn của mình nhìn thấy sắc mặt Tư Mộ Bạch đen đi vài phần.

Anh ta không thích ngôn ngữ hôi của cô nhất, cô trông rất mất dạy, và anh không thích sự nổi loạn của cô … Và cô thích đấu với Si Mubai nhất. Đặc biệt là bây giờ trong cảnh này! Si Mubai rũ mi xuống, nhìn ồn Dục Nhiễm ờ bên cạnh, dáng vè đẹp trai ôn nhu mà lầm cẩm, “Muốn nghe thì để cồ ấy hát.” Giọng điệu giống như diễn xuất cùa một vị vua, anh coi cô như một diễn viên, Make vẻ đẹp của minh hạnh phúc! ôn Dục Nhiễm càng thèm ninh nọt, cỏ ngáng khuôn mạt

nhỏ cười tươi như hoa: “Mạt thế, anh thật tốt bụng.” Cảnh tượng này khiến Trung Lý buồn nỏn, cô siết chặt lòng bàn tay, vẻ mặt hơi lạnh.

Mặc dù dưa này cực kỳ dễ nổ, nhưng không có phương tiện truyền thông nào dảm động đến nó … Đụng đến Tư Mộ Bạch, mất việc, thậm chí có thề mất mạng.

Bóng dáng Tư Mộ Bạch biến mất sau ba phút mất, tất cả đều im lặng như chết chóc, sau đó mọi người làm như không có chuyện gì xảy ra.

Quả nhiên, họ đều là người trong làng giải trí, kỹ nảng diễn xuất dưới sân khấu hơn hắn nhau.

Vân Thanh kinh ngạc khi nhìn thấy điều đỏ.

Người duy nhất không thể hiện được kỹ năng diễn xuất của mình có lẽ là Ôn Như Nhứ.

Cô ta hung hăng tát thẳng vào mặt người trợ lý mang khăn cho mình rồi I quay lưng bỏ đi.

Hôm nay Vân Thanh đi cùng Chung Li, bây giờ nhân vật chính đã rời đi, cô đương nhiên không có lý do ờ lại.

Cô lách qua cửa sau, vừa đi được vài bước, một giọng nói quen thuộc đã vang lên sau lưng cô.

“Thanh Thanh!” cố Tây Trạch nhanh chóng đuổi theo, nhìn thân thể tuyệt VỚI của có, trong mắt hiện lẽn vẻ kinh IC cung VUI mừng Không thê lam

ngơ “Anh cử tưởng nhầm người, thật sự là em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.