Vân Thanh không muốn dính líu tới anh ta, cô dối với cố Tây Trạch đã là một người bạn từ lâu rồi, đến hôm nay tốt nhất cứ trở thành người xa lạ hữu nghị.
Nhưng hiển nhiên cố Tây Trạch không nghĩ vậy.
Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay: “Vẩn còn sớm mà, ớ gần đây có chợ đêm. Anh nhớ những nơi hồi nhỏ mà em
“Không cần phiền như vậy, tôi…”
“Không phiền.” cố Tây Trạch đã trực tiếp giơ tay kéo cô.
Vân Thanh khẽ cau mày, vừa định vặn cổ tay né tránh, đột nhiên, một đám ánh đèn xe chói mắt lạnh như băng trực tiếp chạy tới.
Vân Thanh nhìn nghiêng, liền thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc đậu trong bóng đêm, trong lòng như có một lớp mực dày không thể tan, lạnh lẽo sâu thẳm.
Mí mắt giật hai lần, cô nhìn Hàn Mặc từ ghế trước bước xuống xe, kính cán mỏ’ cửa sau.
Gần như cùng lúc đó, áp suất không khí xung quanh giảm xuống mức như muốn đóng băng ngay lập tức.
Vân Thanh lo lắng nuốt nước miếng, nhìn thấy bộ dáng khôi ngô tuấn tú của Hoắc Cảnh Thâm lộ ra dưới ánh trăng lạnh lẽo, như con dao băng lạnh lùng đâm vào tay cố Tây Trạch đang nắm lấy Vân Thanh …
Vân Thanh có tội không thể giải thích được.
… Coi như cô là một tên lưu manh bị chính thất bắt tại trận mối quan hệ của cô với tra nam, ước gì cô có thể quỳ xuống tạ tội chết.
bố muốn khiến cô mất mặt đến mức khó coi.
Cố Tây Trạch thay vì buông lỏng thi lại nắm chặt tay cô.
Vân Thanh không ngờ cố Tây Trạch càng lúc càng nắm chặt, tỏ vẻ khó chịu: “Cố Tây Trạch, buông ra!”
“Thanh Thanh, em đừng sợ, hôm nay anh ta đừng có suy nghĩ sẽ đưa được em đi.”
Cố Tây Trạch nhìn chằm chằm và bước đi chậm rãi, một người đàn ông giống như Shura trong đêm đen lóe lên một tia tức giận không thể nhận tháy trong mắt anh.
Đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
Lần đầu tiên gặp mặt, anh ta đã bị người này đánh, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên cố Tây Trạch bị đánh, chính là trước mặt Vân Thanh! Nỗi nhục đó, anh ta phải trả gấp bội!
Nhưng thự sự, trước khi bị đánh vào đêm hôm đó, cố Tây Trạch đã yêu cầu mọi người kiểm tra danh tính của người đàn ông này, nhưng anh ta không tìm thấy gi cả!
Một người như vậy xuất hiện từ không trung … cỏ lẽ là một người vô danh.
Trận đánh đêm đó chỉ là một tai nạn, hôm nay vệ sĩ của anh ta đều vây quanh ờ đây!
Vân Thanh như muốn khóc nhưng không được, cố Tây Trạch cuối cùng thì con mắt nào nhìn ra cô không 1 muốn rời đi?
“Cố Tây Trạch nếu anh không buông tay, tôi sẽ không khách sáo nữa!”
“Thanh Thanh, người đàn ông này không đáng để em lãng phí thời gian.”
Cố Tây Trạch lạnh lùng nhìn Hoắc Cảnh Thâm đang đi tới gần anh ta, nhìn khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc, ^anh mắt càng thêm khinh thường
phản bội, thật sự mất mặt!”
Thấy anh đi tới, Hoắc Cảnh Thâm chỉ là có chút trắng trẻo.
..Đại ca này, thật sự không sợ chết.
Vân Thanh thoáng nhìn thấy Hàn Mặc đang chuẩn bị rút súng, cô nặn ra một nụ cười khá miễn cưõng nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh băng cửa Hoắc Cảnh Thâm.
“Sao anh lại đến đây?”
Hoắc Cảnh Thâm đưa tay về phía cô nhẹ nhàng nói: “Đến đây, về nhà.”