Bên trong xe, áp suất không khi giảm xuống mức đóng bảng.
‘ Tôi xin loi, số mà anh gọi đả tắt
Hoắc Cảnh Thâm lắng nghe âm thanh nhắc nhở lạnh như băng bên tai, một làn sương mù bao phủ đôi lông mày đen của anh.
Hàn Mặc đang lái xe ở hàng ghế đầu cảm thấy toàn bộ tấm lưng của minh như sắp đóng bảng.
Anh ta nặn ra một nụ cười khô khốc, cố gắng làm dịu bầu không khí: “Tứ gia, có lẽ điện thoại của phu nhản hết pin rồi…”
Lưu Phong đang ngồi bên ghế phụ, hừ lạnh một tiếng, lầm bầm nói: “Làm gì trùng họp như vậy, cứ phải hết pin lúc này sao?”
làm anh ta từ bỏ.
Lái xe với tốc độ bình thường mất một tiếng, hai mươi lăm phút cuối cùng, xe chạy đến Ngự Cảnh Viện.
Hoắc Cảnh Thâm bước xuống xe đóng sầm cửa, anh nới lỏng cổ áo, trên mặt không chút biểu hiện đi về phía tòa nhà phòng ngủ chính nhỏ I nơi họ ờ.
…Cô bé đó, tốt hơn hết là đừng chạy trốn khỏi đây!
Thế nhưng, khi cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, bên trong tối đen trống rỗng lạnh toát.
Lồng ngực Hoắc Cảnh Thâm từ từ nâng lên rồi hạ xuống, hơi thờ kéo căng thẳng thần kinh của anh, như đang cố kìm nén một loại cảm xúc sắp bùng phát hay sụp đổ.
Đêm nay, Hoắc Cảnh Thâm lần thứ Ị hai nhận ra trái tim trống rỗng là như I thế nào, mà còn là vì cùng một người…
Cảm giác xa lạ này khiến anh khó chịu hơn bao giờ hết, Hoắc Cảnh Thâm hưng trí chỉ muốn thấy máu.
Đúng lúc này, sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Hoắc Cảnh Thâm đột nhiên quay người lại, phía sau anh là cô gái nhỏ hay quấy rầy anh đang mặc áo ngủ.
Vân Thanh lặng lẽ đứng đó, nửa cơ thể dưới ánh trăng nửa cơ thể trong màn đêm, bình tĩnh đến khó tin.
Anh nghĩ cô sẽ mất bình tĩnh với anh và gây chuyện, nhưng không có chuyện gì cả.
Hoắc Cảnh Thâm dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nói: “Em nghe thấy rồi?”
Vân Thanh dương nhiên hiểu ý cùa anh, cô cũng không ngây thơ nghĩ rầng mình có thế trốn tránh Hoắc Cánh I ham gia bọ như khòng co
chuyện gì xảy ra.
… Cô cúi đầu cười nhạt, trong lòng có ý tứ hàm xúc, Hoắc Cảnh Thâm cảm giác được thanh âm nhẹ bẫng đâm vào tim mình như kim châm.
Nhói nhói như kim châm không thể xem nhẹ.
“Hoắc Cảnh Thâm.” Vân Thanh ngẩng đầu, đáy mắt trong veo vẫn còn dấu vết khóc, nhưng cô sẽ không rơi lệ trước mặt Hoắc Cảnh Thâm một lần nữa, anh “Anh không thích tôi, tôi không trách anh. Nhưng tôi sẽ không dể anh hạ thấp tôi!”
Hoắc Cảnh Thâm mím đôi môi mỏng nhìn cô.
Thật buồn cười, anh thế mà lại thực sự tức giận?
Anh cỏ tư cách gì mà giận cô?
Tức giận vì cô khống phối họp như một kẻ ngốc?
“Trước đây tôi bị coi là ngu ngốc, mơ tường bản thân đơn phương có chơi có chịu. Nhưng từ hôm nay, tôi không muốn nữa!”
Giọng Vân Thanh đột nhiên trở nên lạnh lùng, sự kiêu ngạo tận bên trong khiếncô giống như một con thú nhỏ Éắáá na‘ m
Cô thích anh, nhưng cô sẽ không để bản thân đánh mất phẩm giá của mình.
Vân Thanh đưa bản hợp đồng vừa soạn cho Hoắc Cảnh Thâm, nở nụ cười tiêu chuẩn của một thương nhân.
“Nhưng nếu không thể nói chuyện yêu đương, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện làm ăn. Tôi đã hứa với bà nội là sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời của anh đến cùng. Nhưng cũng không phải miễn phí, anh Hoắc, chi tiết về chi phí y tế của tôi ờ đây. Nếu anh không có bất kỳ ý kiến nào, vui lòng thanh toán trước hóa don.