Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 222



Chung Li hoàn toàn không phải là nhân vậy ít người biết đến.

Phải biết rằng khi nhà Chung gia ở thời kỳ đỉnh cao, đã từng gây áp lực cho Hoắc gia đề giữ vị trí gia tộc giàu có số 1 ở Bắc thành, và cô con gái duy nhất của nhà Chung gia là Chung Li, sáng chói vồ song, càng là một cồ gái có năng khiếu âm nhạc đã giành được nhiều giải thưởng….Chung Li năm mười lám tuổi, đã là hoa hồng có gai cao lãnh, là đệ nhất phu nhân của Bắc Thành!

Vào thời điểm đó, Hoắc Hy Hy không xứng xách giày cho cô.

Sau đó, Chung gia thất thủ chỉ sau một đêm, Chung Li biến mất khỏi đó.

Bây giờ Chung Li đã trở lại sau 5 nám im hơi lặng tiếng, lần đầu tiên cô công khai ủng hộ Vân Thanh bị mọi người la hét và đánh đập, điều này chắc chắn đã gây náo động.

Trong mắt những người hâm mộ tiêu cực của Vân Nghiên Thư, Chung Li đã không chịu nổi từ lâu, không nghi ngờ gì đó là tạo ra sức nóng.

Họ tràn vào phần bình luận của Chung Li và nói những lời đầy đe dọa.

Thứ 18 đời ra vẻ nồi tiếng!

Qủa nhiên dòi bọ luôn ở với nhau, cô cũng xứng cùng hàng với kẻ xấu như Vân Thanh!

Tên hề này nhảy từ đâu đến, còn có mặt mũi như tiên nữ, cô tưởng người ta quan tâm cô sao?

Nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra có điều gì đỏ không ồn.

Họ đáng bao nhiêu bình luận về Chung Li thì sẽ bị xóa hết bấy nhiêu, thậm chí những comment bị chửi nhiều nhất sẽ bị cấm …

Rõ ràng là có ai đó đằng sau việc này bảo vệ Chung Li.

Sau đó, có người đã tinh ý phát hiện ra rằng cậu chủ nhà Tư gia, cái người hiếm khi cập nhật một bài đáng trên Weibo lại đăng lên mạng …

Tài khoản Weibo giống thây ma của Tư Mộ Bạch hiếm khi hoạt động hàng ngàn năm, người anh ta theo dõi đầu tiên và chỉ có duy nhất một người đó là Chung Li.

Tư Mộ Bạch V: [Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, tôi sẽ lo liệu.]

Dịch thành lời người lớn: Đây là người của ta, tôi lo! Dám thử đụng vào đi!

Một nhóm cư dân mạng và người qua đường được ăn dưa bở:???!!!

Giờ đây, cả thế giới đều biết rằng Chung Li và người của Tư Mộ Bạch.

Cách đối đã như con cái này ngay cả ôn Như Nhử cũng chưa từng trải qua.

Trong một khoảng thời gian, có nhiều lời đồn đoán về mối quan hệ giữa Chung Li và Tư Mộ Bạch.

Nhưng mọi thứ còn lâu mới kết thúc.

Chỉ nửa giờ sau đó, toàn bộ tin nhắn trên mạng và tin nhắn mắng chửi Vân Thanh đều bị xỏa.

Đối với những người nổi tiếng đứng cùng hàng với Vân Nghiên Thư trước đây, bao gồm cả Hoắc Hy Hy, cũng không ngoại lệ, tất cả những cái tên lớn đều bị hack và dùng để phơi bày tư liệu đen của chính mình… đọa đến nỗi

rất nhiều người sợ mà giả vờ như chết.

Khi mọi chuyện đột nhiên phát triển như thế này, Vân Thanh luôn điềm tĩnh, cô cân nhắc, có lẽ là Tư Mộ Bạch đã làm điều đó.

Bản thân anh ta cuối cùng đã trút giận lên Chung Li, còn tiện thề yêu ai là yêu cả đường đi thế nên mọi chuyện của cô anh ta đều quản.

Tuy nhiên, còn đế lại một mình Vân Nghiên Thư, để cô tự mình ra tay.

Được lắm, làm việc rất hoàn hảo, bố cục đã có!

Vân Thanh gửi lời cảm ơn đến Tư Mộ Bạch: [Cảm ơn anh

Tư, tôi đã ghi nhận sự ưu ái này.]

Tồng màu xám lạnh trong phòng làm việc, Tư Mộ Bạch ngồi trên sô pha cúi đầu xuống, lướt xem điện thoại, nhìn thấy tin tức đột ngột này, khóe miệng nhếch lên một cách tinh nghịch, chụp ảnh đăng lên nhóm.

“Vân Thanh tưởng rằng chính tôi là người dọn ruộng cho cô ấy.” Tư Mộ Bạch nheo đồi mắt đào hoa, nhìn về Hoắc Cảnh Thâm đang ngồi đối diện “Anh Tư, coi rẻ anh như vậy tôi thật có lỗi.”

Hoắc Cảnh Thâm liếc nhìn điện thoại di động, ánh mắt lãnh đạm rơi trên người Tư Mộ Bạch, thương xót mở miệng nhắc nhở: “Anh bị Chung Li chặn rồi.”

Nụ cười đùa giỡn trên mặt Tư Mộ Bạch đứng hình tại chỗ.

Anh ta nhấp vào trang chủ của Chung Li, quả thật… bị cô ấy trực tiếp chặn.

Cô gái nhỏ này không có ý định cho anh ta chút thể diện nào.

Điện thoại di động của Hoắc Cảnh Thâm lúc này vang lên, anh liếc nhìn ID người gọi rồi đưa tay nhấc máy.

Có một giọng nữ trầm nhẹ ở đầu dây bên kia.

“Cảnh Thâm, em xuống máy bay rồi.” Tần Dĩ Nhu nhẹ nhàng nói “Em về nước sau ba năm, anh mà không tới đón em, phạt anh mời en bũ’a tối!”

Cây bút trong tay Hoắc Cảnh Thâm hơi dừng lại, đầu bút hơi treo trước khi rơi xuống, anh mở miệng nói: “Tối nay anh có việc phải làm…”

“Đây là chuyện thứ hai, đừng có từ chối em!” Giọng nói của Tần Dĩ Nhu có chút trầm mặc, giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng nhưng không quá ngọt ngào.

Hoắc Cảnh Thâm tự nhiên không muốn chấp nhận, nhưng anh không thể từ chối… chuyện thử hai này.

“… Được rồi.”

Tần Dĩ Nhu nở một nụ cười cảm động: “Em biết anh là người tuyệt nhắt mà, vậy hãy đặt phòng ở khách sạn Tỉnh Lệ chỗ anh từng đi cùng em được không?”

“Anh sắp xếp xong rồi.”

“Vậy bây giờ em sẽ đến, anh không có việc bận thì đừng để em đợi lâu”

“ừm.”

Tần Dĩ Nhu cúp điện thoại, nụ cười ôn nhu dễ chịu trên mặt cũng từ từ nhạt đi, trong mắt hiện lên một chút giễu cợt lạnh lùng, cô bấm điện thoại gọi cho Vân Nghiên Thư “Theo kế hoạch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.