Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 227



Dưới ánh đèn, là gương mặt đẹp như tạc tượng.

Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên sự sợ hãi.

Đôi mắt đen huyền của người đàn ông khẽ nheo lại, nhở lại đêm người con gái đó gả vào Ngự Cảnh Viên, không may xông vào hầm giam của anh…Khi ấy cô cũng có biểu cảm như vậy…

Lúc đó, anh coi cô như chú thỏ con có thể tiện tay bóp chết, cô càng sợ hãi anh lại càng thích thú.

Nhưng giờ thấy biểu cảm này, anh lại cảm thấy không nỡ…

Đầu ngón tay lành lạnh của Bạc Cảnh Sâm chạm vào gương mặt cồ.

“Hoắc phu nhân chạy tới khách sạn, ngồi trong lòng người đàn ông khác…Chồng cô có biết không?”

Vân Thanh gạt tay anh ta ra.

“Nếu anh đã quen biết Hoắc Cảnh Thâm, thì nên biết rõ anh ấy là người thế nào.” Giờ dáng vẻ ngụy trang đã bị vạch trần, Vân Thanh cũng lười diễn tiếp, “Tôi cũng chỉ tò mò

CEO của Tập đoàn Đế Vương trong truyền thuyết trông thế nào, muốn nhìn qua mà thôi, nhưng lại đắc tội với Bạc tiên sinh, mong anh thứ lỗi.”

Nói rồi, Vân Thanh cằm nửa chai rượu còn lại đang đặt trên bàn lên uống nốt.

Bạc Cảnh Sâm nheo mắt, ngăn lại ý muỗn giật lay chai rượu, anh ta lặng lẽ nhìn cồ uống hết nửa chai.

“Bạc tiên sinh, tôi có thể đì rồi chứ?”

Vân Thanh lấy tay lau khóe miệng, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Chiếc mặt nạ kia lạnh lùng xảo quyệt, giống hệt con người Bạc Cảnh Sâm…Vừa thằn bí vừa đáng sợ, đằng sau là sức hút chết người, một bước liền rơi xuống vực thẳm.

Vân Thanh hơi hối hận vì tính tò mò của mình mà gây chuyện với người đàn ông này.

Hoắc Cảnh Thâm dáng vẻ uể oải dựa lưng vào ghế, tay đề tự nhiên.

Vân Thanh lập tức quay đầu rời đi, nhưng đột nhiên cô thấy xung quanh xoay chuyền, cửa phòng đung đưa, vồ số hình

ảnh hiện lên.

Chân cô không còn đứng vững nữa, nhẹ nhàng ngã xuống, nhưng thay vì ngã trên sàn đá cẩm thạch, cô lại rơi vào một vòng tay.

Lạnh lùng giống như Hoắc Cảnh Thâm, nhưng lại không có hơi thở quen thuộc của anh…thay vào đó là mùi long diên hương thoang thoảng.

“Ngay cả rượu gì cũng không rõ, vậy mà dám uống? Hoắc phu nhân, cô cũng đánh giá cao bản thân mình quá.” Giọng nói lạnh lùng giễu cợt của người đàn ông.

Nghe thật khó chịu.

“Thả tôi ra…Khốn nạn, tôi không phải vợ anh.”

Vân Thanh say tới mức choáng váng, chửi rủa muốn thoát khỏi vòng tay xa lạ này, Bạc Cảnh Sâm quả nhiên cũng buông tay ra.

Vào lúc Vân Thanh tưởng rằng hắn đã buông tha cho mình, đột nhiên trước mặt cô tối sầm lại.

Chiếc áo khoác rộng của Bạc Cảnh Sâm đặt trên người cô, hắn quấn cả người cô vào bên trong.

“Anh định làm gì? Buông tôi ra!!

“Ngoan chút đi!”

Bạc Cảnh Sâm tét vào mông cô.

Vân Thanh lúc đó vừa ngưựng vừa tức, vồ cùng bực bội.

“Bạc Cảnh Sâm, tên khốn kiếp…có giết cũng được không được làm nhục tôi!”

Người đàn ông đã bước ra ngoài, sau khi nghe xong liếc nhìn người con gái trong vòng tay mình: “Hoắc phu nhân tự chạy tới đây, nên suy nghĩ trước hậu quả.”

Vân Thanh nghiêm túc nghi ngờ tên Bạc Cảnh Sâm này có sở thích biến thái, đó là thích vợ của người khác!

Nhưng, rượu quá mạnh, khiến Vân Thanh không thể kiềm soát nồi bản thân, cô chỉ có thể vừa đề tên Bạc Cảnh Sâm ôm mình vào trong thang máy ẩn trên tầng ba, vừa âm thầm mò lấy chiếc kim bạc giấu trong túi áo, tìm đúng huyệt vị, giải cơn say cho chính mình.

Thang máy nối trực tiếp với cửa sau của khách sạn.

Có một chiếc xe Bentley đậu ờ bên ngoài, người giũ’ cửa đương nhiên là Hàn Mặc.

Anh ta ngạc nhiên khi thấy boss của mình ôm một người ra ngoài, bộ âu phục kín mít, chì lộ đôi chân thon gọn…quả nhiên là một người phụ nữ, quả nhiên không phải Tần Dĩ Nhu tiểu thư…

Chưa đợi Hàn Mặc hiểu ra, đã nghe thấy tiếng gào thét giãy giụa của người phụ nữ ở phía dưới âu phục.

“Bạc Cảnh Sâm, đây là bắt cóc!! Chồng tôi biết chuyện này nhắt định sẽ không tha cho anh!!”

“…’’Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tâm trạng Hàn Mặc trở nên phức tạp.

Người mà cậu chủ đang ôm, tất nhiên chỉ có thề là vợ cậu chủ…

Chút sở thích này của vợ chồng hai người, anh ta không hiểu nồi.

Vân Thanh bị ném xuống ghế sau, Hàn Mặc ngồi ở ghế trước vừa lên xe đã kéo tấm kính chắn lên.

Vân Thanh lấy hết sức lực cởi bỏ áo khoác che đầu, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, mỉa mai: “Hóa ra vị chủ tịch danh tiếng lẫy lừng của Tập đoàn Để Vương, lại thích vợ của người khác!”

Bạc Cảnh Sâm nâng đôi chân dài của mình lên, dưới lớp mặt nạ, hiện lên một nụ cười lạnh nhạt.

“Sửa lại một chút, tồi chì có hứng thú với vợ của Hoắc Cảnh Thâm.”

Vân Thanh im lặng một lát: “…Anh có thù với Hoắc Cảnh Thâm?”

Người đàn ông chậm rãi gật đầu: “Cho là như vậy.”

Toang rồi, cô đây là cừu rơi vào miệng cọp rồi.

Tên Bạc Cảnh Sâm này còn đáng sợ hơn cả Hoắc Cảnh Thâm.

Vân Thanh suy tư, cảm thấy mạng mình nguy cấp.

Cô giả vờ đau xót: “Thật ra tôi cũng có thù với Hoắc Cảnh Thâm, chúng tôi sắp li hôn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.