Lúc mọi người hy vọng chờ đợi Vân Nghiên Thư tát vào mặt Vân Thanh, cô ta lại trực tiếp ngất xỉu, gọi cũng không tỉn.
Không có Vân Nghiên Thư chống lưng, Tồn Đình Phương hoàn toàn hoảng sợ.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều sợ bị lôi xuống nước, nhanh chóng bỏ đi.
Tôn Đình Phương chỉ có thể cám ghét nhìn Vân Thanh, gọi người hầu đến đỡ Vân Nghiên Thư quay về.
Vân Thanh xem náo nhiệt không phải là chuyện lớn: “Đều đi hết rồi sao? Không nghe tôi gọi điện cho Cảnh gia sao?”
Đương nhiên, cô có thể nhìn ra Vân Nghiên Thư đang giả bộ ngất xỉu, liền lộ ra khóe môi chế giễu.
Đêm nay Vân Nghiên Thư coi như là mất mặt hoàn toàn rồi
Vân Thanh cất điện thoại đi, đang định thường cho mình
một bữa thịt kho tàu, khóe mắt vô tình quét qua màn hình điện thoại, cả người suýt nữa phát nổ!
Màn hình hiển thị: thời lượng cuộc gọi là 1 phút 46 giây.
Người gọi: Bạc Cảnh Sâm.
Tại sao lúc nãy cô không chú ý đến nó chứ?
Vân Thanh hít một hơi thật sâu chấn an bản thân bình tĩnh.
Có lẽ Bạc Cảnh Sâm chỉ là chơi cô thôi, đề lại cho cô số điện thoại giả.
Vân Thanh cẩn thận đưa điện thoại lên tai, đầu dây bên kia rất yên tĩnh.
Cô nuốt nước bọt, ngập ngừng gọi “Bạc tồng?”
Giọng điệu thờ ơ lười biếng của người đàn ông không có chút vội vàng vang lên, rất giống như một bỏng ma.
“Cô vừa nãy… muốn để ai nghe chúng ta gọi điện thoại?”
Chết tiệt, vậy mà thực sự là anh ta!
Tóc gáy Vân Thanh dựng đứng lên, cô nhanh chóng cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Qúa khủng bố rồi…
Vân Thanh àn liên tiếp mấy miếng thịt kho.
Ằn xong bữa tối cô trở về Thính Vũ Lâu, ngôi biệt thự rất rộng, thỉnh thoảng có thể thấy một vài người hầu đang dọn dẹp, nơi nào cũng yên tĩnh, dưới ánh trăng, chỉ có bỏng tối của những tán cây đang đung đưa ở vùng núi xa.
Vân Thanh đột nhiên nghĩ đến Hoắc Cảnh Thâm.
Bất luận cô cỏ chịu thừa nhận hay không, trong lòng cô, ba từ Hoắc Cảnh Thâm thực sự có cảm giác an toàn.
Vân Thanh về đến Thính Vũ Lâu, mở điện thoại lê, may quá, Bạc Cảnh Sâm không gọi lại, cô thở một hơi nhẹ nhỏm, do dự, cuối cùng vẫn là gọi đến số của Hoắc Cảnh Thâm.
Thế nhưng, lại người ta lại không bắt máy.
“Xin lỗi, số điện thoại của quá khách tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau ”
Đây là lần đầu, anh không nghe điện thoại của cô.
Trong lòng Vân Thanh cảm thấy mất mát khó tả, có lẽ anh đang bận, hoặc là đang bận ở cùng Tần Dĩ…
Tần Dĩ Nhu … Tần tiểu thư…
Vân Thanh giật nảy mình ngồi dậy từ trên giường, cô cuối cùng muốn biết, ngày hôm đó ở trong phòng riêng của khách sạn, tại sao cô lại nghĩ giọng của Tần tiều thư rất quen thuộc!
Giọng nói đó rất giống với giọng nói mà cô đã từng nghe qua điện thoại, giọng cùa Tần Dĩ Nhu!
Hơn nữa, cả hai đều mang họ Tần … Chẳng lẽ lại trùng hợp
như vậy sao?
“Say mê như vậy… là đang nghĩ đến tôi sao?” Một giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên.
Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, hướng theo âm thanh, lại một lần nữa chiếc mặt nạ khiến cô gặp ác mộng cả đêm … Cả người mảnh khảnh của Bạc Cảnh Sâm dựa vào bệ cửa sổ, mặt nạ quỷ dị trên mặt người đàn ồng ờ dưới ánh trăng trông ngày càng kinh hãi.
Vân Thanh sợ hãi mà suýt chút nữa hét lên.
“Anh sao lại vào đây?”
“Cửa khóa rồi, đương nhiên tôi phải trèo vào bằng cửa sổ.” Bạc Cảnh Sâm duỗi thẳng đôi chân dài của, từng bước đến gần cồ.
Tiếp theo là một luồng khí nguy hiểm khiến da đầu tê dại …
Vân Thanh nhảy ra khỏi giường, lao thẳng ra cửa.
Bạc Cảnh Sâm không hề vội vàng, đôi chân dài theo sau cô.
Nhìn thấy cánh cửa trước mặt, còn có thể vươn tới con
đường sinh tồn, Vân Thanh kéo thật mạnh, nhưng cánh cửa gỗ lim vàng không chút động tĩnh.
Còn sau lưng, mùi long diên hương quen thuộc từ sau lưng người đàn ông lướt qua.
Bạc Cảnh Sâm dùng bàn tay to lớn ôm lấy eo cô, hơi thở leo lên đường cồ mảnh mai của cô từng cm.
“Không phải tôi đã nói với cô là cửa khóa rồi sao?” Anh ghé sát vào tai cô, khàn giọng chậm rãi nói “Bị tôi khóa từ bên ngoài…”