Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 238



Lông trên người Vân Thanh dựng đứng cả lên.

Cô đầy mạnh người đàn ông phía sau, quay đầu lại, tức giận nhìn anh ta bằng một đôi mắt trong veo và sáng ngời.

Mặc dù cô muốn thám hỏi mười tám vị tồ tông, nhưng lý trí Vân Thanh nhắc nhở cồ rằng đây là địa bàn của Bạc Cảnh Sâm, không đáng đề chống lại anh ta, người khôn ngoan không chịu thiệt thòi trước mắt.

Vân Thanh nặn ra một nụ cười có lệ. “Cảnh gia đến muộn như vậy, cỏ chuyện gì sao?”

Bạc Cảnh Sâm cười rất nhẹ, tiến lên nửa bước: “Tồi vốn định về phòng nghỉ ngơi, lẽ nào cũng cần báo trước với Hoắc phu nhân?”

“…” Vân Thanh thở nhẹ một hơi “Nếu Cảnh gia đêm nay muốn ở lại, sao lại kêu chủ biệt thư đưa tôi vào đây?”

“Đùa thôi mà. Tôi còn tường Hoắc phu nhân thuần khiết trong sạch, nhất định sẽ không nghe theo sắp xếp của tôi. Không ngờ cô lại phối hợp tốt như vậy mà dọn đến … “ Nói xong, Bạc Cảnh Sâm dừng một chút, hơi cúi người xuống, đồi mắt đen dưới lóp mặt nạ nhìn cồ, hơi thở nguy hiểm lại

ngả ngớn “Lẽ nào không thành Hoắc phu nhân liền thích tôi sao?”

Vân Thanh dường như nhếch mép, hỏi vặn lại: “Cảnh gia, do tôi cảm thấy hài lòng quá rồi. Phòng của an, anh nghỉ ngơi sớm, tôi không làm phiền anh nữa! Phiền anh mở cửa, tôi ra ngoài tìm chỗ ngủ.”

Cồ thà tìm một chỗ nghỉ mát để nằm còn hơn ò’ trong phòng với tên biến thái này cả đêm.

Nhưng Bạc Cảnh Sâm nhún vai, tỏ vẻ bất lực: “Cửa này không thể mở từ bên trong.”

“Anh ….” Vân Thanh chấp nhận số phận “Được, vậy tôi đi qua cửa sổ.”

“Mời tự nhiên.” Bạc Cảnh Sâm cũng khồng ngán lại, nhìn cô đi về phía cửa sồ, anh xoay người, không nhanh không chậm xịt chút long diên hương.

Vân Thanh bước tới cửa sồ nhìn ra ngoài, chì thấy rêu trên đá dưới ánh trăng, trơn khủng khiếp, hơn nữa xuống dưới, trời tối đen như mực Cô nuốt nước bọt, đôi giày cô đang

đi không trơn, nếu có rơi xuống …

Phía sau, giọng nói lười biếng hoa lệ của Bạc Cảnh Sâm

vang lên, nhàn nhạt nhắc nhở cô.

“Hoắc phu nhân, nhảy cửa sổ thì cẩn thận chút, nếu mà có lỡ trượt chân, nhẹ thì tổn thương cơ và xương, nặng thì về chầu ông bà, cuộ thi nước hoa này cô chắc chắn bỏ lỡ rồi.”

Sắc mặt Vân Thanh tái xanh, chết tiệt, làm sao tên khốn Bạc Cảnh Sâm làm sao có thể vào đây chứ?

Lẽ nào anh ta biết khing công?

Vân Thanh trước giờ không làm khó bản thân, cô lặng lẽ đóng cửa sổ, quay người lại và nở một nụ cười nịnh nọt với Bạc Cảnh Sâm

“Cảnh gia, tôi có thề mượn sàn nhà của anh được khồng”

Bạc Cảnh Sâm đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản.

Nhưng dáng người của người đàn ông này tuyệt vời, hiển nhiên là cái móc treo quần áo bẩm sinh, không chì có dáng vẻ tao nhã như trong tranh, mà còn lười biếng ung dung trong cử chỉ, giống như một con sư tử án no.

Dưới lớp mặt nạ, đôi mắt đen đó nhìn cô chằm chằm, vài giây sau, anh có chút lịch thiệp nói: “Tôi không cỏ thói quen để phụ nữ nằm dưới sàn, ngủ trên giường đi.”

Vân Thanh vừa mừng vừa lo: “Không cần khách sáo đâu Cảnh gia, tôi ngủ dưới sàn là được rồi

“Khách sáo?”

Bạc Cành Sâm cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh, đột nhiên sải bước đi về phía cồ, giống như thợ sán từng bước tiếp cận con mồi đang mắc bẫy, nguy hiềm lại tao nhã.

Đầu óc Vân Thanh ngập tràn tiếng chuông cảnh giác, không chút do dự xoay người đẩy cửa sổ.

Con ngươi đen của Bạc Cảnh Sâm đột nhiên co lại, khi Vân Thanh định trèo lên bệ cửa sổ, anh sải bước dài tiến tới ôm chặt đã vội vòng eo không chịu của người phụ nữ, vác người lên vai, bước vào bước, ném thẳng lên giường.

Vân Thanh chưa kịp vùng vẫy thì đã bị người đàn ông đè xuống.

“Thật sự muốn chết?”

Giọng nói của Bạc Cảnh Sâm đanh lại, lộ ra cảm giác ớn lạnh đáng sợ.

Dáng người cao thẳng như núi không thể lay chuyển, giữ chặt lấy cô. Đối mặt với sức lực tuyệt đối trước mặt, tất cả sự giãy giụa của Vân Thanh đều trở nên vô ích.

“Anh thả tôi ra, đồ biến thái!!” Cô tức giận trừng mắt nhìn anh.

Dưới chiếc mặt nạ đáng sợ ấy, ẩn chứa một chút giễu cợt thú vị.

“Mắng thêm câu nữa tôi nghe thử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.