Vân Thanh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Bạc Cành Sâm bế lên, trực tiếp ôm về phòng.
Một khi đã vào phòng vậy thì cô không thể bước ra ngoài được.
Vân Thanh vội vàng, liên tiếp giãy dụa kịch liệt: “Bạc Cảnh Sâm, bỏ tôi xuống!”
Bạc Cảnh Sâm để ngoài tai, hai cánh tay mảnh khảnh mạnh mẽ Ồm chặt lấy cô, mặc cho Vân Thanh cào một vết máu trên cổ, anh vừa hạ mi vừa liếc nhìn cô cảnh cáo: “Làm loạn nữa thì bây giờ tôi sẽ xử cô!”
Giọng điệu quen thuộc này khiến Vân Thanh hơi giật mình.
Sự giãy giụa của cô yếu dần, lúc Bạc Cảnh Sâm nghĩa người phụ nữ nhỏ bé chịu ngoan ngoãn, Vân Thanh đột nhiên vươn tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt anh.
“Anh là Hoắc Cảnh Thâm đúng không?!”
Ánh mắt Bạc Cảnh Sâm chìm xuống, quay đầu đi chỗ khác, rời khỏi tay của cô, trực tiếp ném người xuống giường.
Anh cười lạnh một tiếng: “Loại bệnh tật đó có tư cách gì đề so sánh với tôi?”
Vừa nghe lời này Vân Thanh liền tức giận, cô đứng dậy, trừng mắt nhìn Bạc Cảnh Sâm rồi hỏi vặn lại: “Anh đeo mặt nạ sợ không dám nhìn người ta nói không chưng anh là một người xấu xí! Anh có tư cách gì để nói về chồng tồi?”
Giống như điệu bộ lấp liếm sai trái của mình.
Đôi mắt sâu của Bạc Cảnh Sâm hơi nheo lại sau lớp mặt nạ: “Cô thích anh ta đến vậy sao?”
Vân Thanh trọn mắt.
“Tồi không thích chồng của mình, chẳng lẽ tôi thích đồ biến thái như anh sao?” Cô lười diễn trước mặt Bạc Cảnh Sâm, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi.
Dù sao, bất kể cô giả vờ như thế nào, tên biến thái này cũng chọc cô, còn không bằng có giận thì cứ trút ra.
Bạc Cảnh Sâm định nói, chóp tai anh khẽ nhúc nhích, bắt lấy động tĩnh bên ngoài.
Một sát ý lạnh lùng xẹt qua mắt anh.
Tiếng hét của Vân Nghiên Thư từ bên ngoài truyền đến.
“Chị ơi, chị ngủ chưa?!” Cô ta nói với giọng rất lo lẳng.
Muộn như vậy rõ ràng là muốn gây chuyện.
Vân Nghiên Thư thực sự trông giống như một con châu chấu sẽ chết nếu nỏ không nhảy.
Vân Thanh xoa xoa thái dương, chuẩn bị đi ra ngoài xem thử, còn chưa nhảy ra khỏi giường, đã bị đôi bàn tay to lớn của Bạc Cảnh Sâm bao phủ, trực tiếp đè lại trên giường.
“Anh…” Vân Thanh vừa muốn nổi giận, nhưng đã thấy Bạc Cảnh Sâm ngồi xổm xuống trước mặt cô, mở ngàn bí mật dưới giường, lấy ra một đồi giày từ hàng giày nữ mới tinh.
Người đàn ông dùng bàn tay to nắm lấy mắt cá chân của cô xỏ giày vào.
Vân Thanh hơi kinh ngạc, tên biến thái này đang … xỏ giày cho cô?
Hơn nữa, chiếc giày này vừa cỡ chân cô …
Bạc Cảnh Sâm đứng thẳng người lên, liếc cô một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nói: “Đi đi, không xử lí được thì gọi
tôi.”
Vân Thanh:
Đúng lúc này, Vân Nghiên Thư dẫn người đi lên bậc đá ngoài cửa, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Vân Thanh mặc một chiếc váy trắng, thân hình gầy gò đứng ở đó, ánh mắt quét qua, trong lòng có áp cảm giác bức vô hình bao trùm.
“Thính Vũ Lâu là nơi mà cô có thề xông vào?” Cô nờ nụ cười cho có lệ, cô khiến mọi người choáng váng chì với một câu nói duy nhất.
Vân Nghiên Thư tức giận giơ điện thoại lên cho cô xem tin
nhắn: “Chị ơi, em không biết ai đã gửi cho chúng em một tin nhắn nặc danh, nói chị đang vụng trộm với một người đàn ông trong phòng! Em đương nhiên là em không tin, chị là phụ nữ đã có gia đình, sao lại cỏ thể làm ra loại chuyện như vậy chứ? Chắc chắn có người cố ý đồ hắt bần lên người chị!”
Vân Thanh liếc nhìn những ánh mắt bắt đầu trực tiếp hóng chuyện bên cạnh cô ta.
“Thế nên, cô đã đưa họ đến đây… bắt gian tôi?”
“Chị, tất nhiên là em tin chị trong sạch, nhưng lời đồn rất đáng sợ. Vì danh tiếng của chị, chúng ta hay là vào kiểm tra xem!”
Vân Nghiên Thư đảo ánh mắt xem xét cô, sốt ruột “Đi, chúng ta vào xem thử! Đừng hòng ai đổ oan cho chị gái tôi!”
Lưu Tú Phan nãy giờ vẫn luôn canh bên ngoài, tên trai bao kia hẳn là không thể trốn thoát! Được cô ta giấu trong phòng, nói không chừng còn đang trần chuồng!
Vân Nghiên Thư kích động đến mức cả tim run lên, cô định chụp ảnh tên trai bao kia phát trực tiếp trên toàn mạng!
Thời gian thi đâu lại chơi với đàn ồng.
Vân Thanh không chỉ bị hàng nghìn người tố cáo mà còn bị truất quyền thi đấu … Càng quan trọng hơn, nơi cô tìm trai bao đề chơi chính là Thính Vũ Lâu!!
Cảnh gia nếu biết được điều đỏ, anh ta nhất định sẽ băm cô ta ra!
Lần này, cô nhất định phải để con khốn này chết!
Vân Thanh sờ sờ cằm, nhưng không cỏ ý ngăn cản, thậm chí còn chủ động nhường đường, nhưng trước khi bọn họ tiến vào còn chậm rãi nhắc nhỏ’.
“Đây là Thính Vũ Lâu, nơi mà Cảnh gia ghét người ngoài bước vào nhất. Cô muốn vào tìm, tôi cũng không có vấn đề gì. Nhưng Đường cong khóe miệng của Vân Thanh từ từ mở rộng, khiến người ta ớn lạnh sống lưng “Hậu quả tự chịu.”