Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 247



Vân Thanh đề phòng lùi lại phía sau hai bước, nhìn Bạc Cảnh Sâm với ánh mắt phòng bị.

“Nếu người đã đi rồi, tôi cũng không làm phiền Cảnh gia nghỉ ngơi nữa. Chúc ngủ ngon.”

Cô nói xong liền muốn rời đi, phía sau lớp mặt nạ, Bạc Cảnh Sâm lên tiếng cười khẩy: “Cô chắc chắn muốn đi ra ngoài bây giờ?”

Vân Thanh khẽ cau mày, vẫn chưa hiếu ý của Bạc Cảnh Sâm, đã nghe thấy giọng nói lo lắng của Gia Cát Hội Trung ở phía bên ngoài.

“Vân tiểu thư, cô không sao chứ?! Nghe nói cỏ kẻ trộm đột nhập vào phòng cồ, nếu giờ cô vẫn còn lo lẳng, tôi sẽ cho người vào trong kiềm tra kỹ lưỡng!”

“Không cần!” Vân Thanh nói mà chẳng cần suy nghĩ, “Tôi không sao, đã ngủ rồi. Các người không cần vào trong!”

Cô hơi căng thẳng nắm chặt vạt áo.

Cho Vân Nghiên Thư vào trong là sự đánh cược cô ta sẽ sợ Bạc Cảnh Sâm và không dám rêu rao gây chuyện,

nhưng nếu để người khác vào trong, Bạc Cảnh Sâm thì không sao, còn danh tiếng của cô sẽ bị hủy hoàn toàn… Nhỡ như truyền đến tai Hoắc lão phu nhân và Hoắc Cảnh Thâm thì…

Vân Thanh thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.

“Vậy Vân tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng, tôi đã bố trí 10 người canh giữ ở bên ngoài lầu Ngân Vũ!” Gia Cát Hội Trung nghiêm túc nói, “Cô mau nghỉ ngơi đi!”

Vân Thanh:

Tôi cảm ơn cả nhà anh.

Bạc Cảnh Sâm chậm rãi bước về phía tủ quần áo.

“Vân tiểu thư muốn đi hay ỏ’ lại, thì cử thoải mái nhé.” Dáng vẻ tôi tuyệt đối không ngăn cản của anh ta cứ như thể trong sạch lắm vậy.

Vân Thanh tức giận vung nắm đấm sau lưng.

Cô tắt nhiên không tin Gia Cát Hội Trung đột nhiên chạy tới, chỉ là trùng hợp!

Nhất định là do tên biến thái này sắp xếp!

Bạc Cảnh Sâm dừng lại trước tủ quần áo, cởi áo sơ mi như thế xung quanh không cỏ người.

Anh ta liếc mắt nhìn chiếc gương soi toàn thân ở bên cạnh, nhìn bóng dáng của Vân Thanh, lúng túng quay đầu vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn chằm chằm màn đêm.

Bạc Cảnh Sâm cười nhẹ.

Thực ra thỏ con nếu như to gan chút nữa, sẽ nhìn thấy vết thương cũ do dao đâm quen thuộc ở trên lưng anh, nhưng anh quá hiểu cô… Trông nhóc con khí thế mà da mặt mỏng khiến anh không khỏi buồn cười.

Bạc Cảnh Sâm cầm đồ ngủ bước vào phòng tắm.

Chỉ tới khi nghe thấy tiếng nước tí tách trong phòng tắm, Vân Thanh mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cảm giác hiện diện và áp bức của Bạc Cảnh Sâm quá mạnh, cô nghĩ mãi không ra, bản thân sao lại đụng phải tên biến thái thế này…

Vân Thanh nằm trên ghế sofa, nhìn lên trần nhà, đầu óc hơi rối bời.

Dường như sau khi gặp Bạc Cảnh Sâm, tên này ở đâu

cũng có mặt…Người đàn ông này, rốt cuộc muốn lấy gì từ chỗ cô?

Thật sự chì muốn báo thù Hoắc Cảnh Thâm sao?

Vân Thanh tự thấy nực cười, ánh mắt lạc lõng.

Bạc Cảnh Sâm thật không hiểu kẻ thù của bản thân, làm hại cô, đối với Hoắc Cảnh Thâm mà nói chẳng cỏ ý nghĩa gì cả.

Bạc Cảnh Sâm tắm xong bước ra ngoài, đã thấy Vân Thanh ngủ trên ghế sofa, cô khẽ nhíu mày, không biết đâ mơ thấy gì.

Bạc Cảnh Sâm cúi đầu yên lặng nhìn một lúc, sau đó đưa tay ra, dùng đầu ngón tay mát lạnh của mình xoa đi vết nhán giữa hai lông mày của cô.

Đang định rút tay vào, liền bị cô vô thức nắm chặt.

“Hoắc Cảnh Thâm…” Cô nói mớ hét lên, trong miệng lẩm bẩm gì đó.

Bạc Cảnh Sâm cúi người xuống nghe, nghe rõ câu nói mang chút tủi thân uất ức: “…Sao anh không thích tồi?”

Anh sững người, ánh mắt âm u khó hiếu.

Bạc Cảnh Sâm ngồi xuống trước mặt cô, tay còn lại từ từ cởi bỏ chiếc mặt nạ, gương mặt anh tuấn chăm chú nhìn người con gái trước mặt, vẻ mặt bất lực.

Anh nói thầm: “Một người sắp chết, có gì đáng đề cô thích chứ?”

ở nơi khác, Vân Nghiên Thư đã quay về phòng.

Cô ta vẫn có chút kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

Cô ta nghĩ mãi không ra, Vân Thanh thế mà dám qua lại với Bạc Cảnh Sâm!

Tôn Đình Phương không biết đã xảy ra chuyện gì, mơ hồ đi theo sau Vân Nghiên Thư.

“Nghiên Thư, sắc mặt cô không tốt lắm, giống như gặp quỷ vậy? Lẽ nào trong phòng con tiện nhân kia…thật sự giấu người nào đó?”

“…Không có!”

Vân Nghiên Thư nghiêm giọng phủ nhận, giọng nói không run SỌ’ chút nào.

Cô ta tuyệt đối không thể để bất cử ai biết con tiện nhân Vân Thanh kia thật sự có thể quyến rũ Bạc Cảnh Sâm!

Tôn Đình Phương bị phản ứng của cô ta dọa sợ, thêm vào đỏ là vẻ mặt sợ hãi của Vân Nghiên Thư, cô ta cũng không dám nói gì.

Vân Nghiên Thư tức giận siết chặt lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, cố gắng bình tĩnh lại.

Bạc Cảnh Sâm có thể vì một câu nói của Tần Dĩ Nhu mà bỏ ra 8 tỉ cho Vân gia, khẳng định là tình yêu thật sự!

Vân Thanh có là cái thá gì chứ? Chỉ là dựa vào bản thân xinh đẹp một chút, mà quyến rũ Bạc Cảnh Sâm thôi. Đợi anh ta chơi chán, đương nhiên sẽ đá cô ta đi!

Nghĩ đến đây, cô ta cũng đã yên tâm, khi nhìn sang Tôn Đình Phương, đã đồi sang ánh mắt dịu dàng mềm yếu.

Vân Nghiên Thư cắn môi dưới, do dự nói: “Đình Phương, thật ra khi nãy ở trong phòng Vân Thanh tôi đã nhìn thấy một người đàn ông…nhưng Vân Thanh đã uy hiếp tôi, nếu như tồi dám tố giác cồ ta, cô ta sẽ đối phó với Tôn gia giống như với Vân gia trước kia!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.