Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 266



Vân Nghiên Thư không hiểu mình nói sai cái gì, nhưng cô ta nói xong, lại rõ ràng nhìn thấy mấy vị ban giám khảo bên cạnh Chu Hoài Sơn nhíu mày.

Sắc mặt kinh ngạc hài lòng trước đỏ của Amanda cũng nhạt đi vài phần.

Trong lòng cô ta cỏ chút hoang mang.

Đã xảy ra chuyện gì?

Câu trả lời của ta lẽ nào có vấn đề sao?

Nhưng sư phụ của cô ta cũng xác nhận rồi, mùi của nước hoa này là sự kết hợp bốn mùa

Amanda lên tiếng “Không có vấn đề gì khác, cho điểm đi.”

Ban giám khảo lần lượt cho điểm.

“9.9, 9.9, 9.9     đến ngay cả người khó tính khắt khe

nhắt như Amanda, cũng cho 9.7 điểm!”

Người dẫn chương trình trở nên hưng phấn, nhưng khi thấy Chu Hoài Sơn nâng bảng điểm lên thì hơi kinh ngạc: “Giám

khảo Chu Hoài Sơn cho 9 điềm. Nhưng vẫn là số điểm rất cao! Chúng ta cùng chúc mừng Vân Nghiên Thư tiếu thư!”

Phỏng viên bên dưới cũng kích động.

Điểm của Lạc Phỉ quán quân lần trước cũng không cao như vậy, Vân Nghiên Thư giống như là định trước được chức quán quân!

Nhưng Vân Nghiên Thư vẫn không hài lòng.

Cô ta siết chặt góc áo…trong lòng không cam tâm!

Đây không phải kết quả cô ta mong muốn!

Cái cồ ta muốn không phải 9.9 điểm gì cả, cái cô ta muốn là điểm tuyệt đối!

Cái cô ta muốn là thành tích đáng kinh ngạc!! Để cho mọi người trên thế giới chú ý, một trận làm nên danh tiếng!

Còn Vân Nghiên Thư cũng rất tự tin, cô ta tì mì chuẩn bị sản phẩm này, tuyệt đối xứng đáng được điềm tuyệt đối!!

Rót cuộc là sai sót ở đâu?

Amanda cho cô ta 9.7 điềm miễn cưỡng thì có thể nói là vì

tránh nghi ngờ, còn Chu Hoài Sơn kia dựa vào đâu mà cho cô ta 9 điểm chứ?

Vân Nghiên Thư nhận kết quả này, cô ta đẩy người dẫn chương trình trước mặt xuống khán đài, lao lên bục, đi thẳng đến Chu Hoài Sơn.

“Thầy Hoài, tại sao ông lại cho tôi 9 điểm?”

Chu Hoài Sơn lạnh lùng nhìn cô ta, kiều thái độ này không như ý muốn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của cồ ta, giống như đứa trẻ con non nớt.

Vân Nghiên Thư cũng nhận ra bản thân mất khống chế, cồ ta hết sưc kìm nén cảm xúc, nhẹ nhàng nói “Xin lỗi thầy Chu, đây là đứa con tinh thần của tôi, tồi cứ tưởng nó tốt nhất thì cũng     ’’

“Hương quả thực không chê vào đâu được, có vấn đề, là cô!” Ánh mắt Chu Hoài Sơn sắc nhọn, lời nói sắc bén.

Vân Nghiên Thư bị ánh mắt của ông dọa sợ lủi lại nửa bước, khi hoàn hồn lại, càng tức giận khó hiểu.

“Thầy Chu, ý của ông là?”

Cô ta tức giận, bầu không khí ngại ngùng ngột ngạt, còn

mỗi người phóng viên xung quanh ai nấy cũng trở nên hửng thú, cuộc chiến mãi mãi là dữ dội nhất kích động nhất đáng đọc nhất.

Amanda cau mày, muốn ngăn lại “Nghiên Thư….”

“Nếu cô đã chủ động hỏi, vậy người làm bán giám khảo tôi sẽ giải thích thắc mắc cho các thí sinh!” Lần này Chu Hoài Sơn khồng định để Amanda vòng vo, ông đứng dậy, khí thế đột nhiên tăng lên, nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư “Cô vừa nói công thức nước hoa này là do cô chế tạo trong nửa năm qua, lấy cảm hứng từ thiên nhiên bốn mùa. Nhưng bây giờ chì mới là đầu thu, từ khi cô chuẩn bị công thức đến lúc làm ra, cảm hứng bốn mùa cô lấy đâu ra?”

Vân Nghiên Thư bị chất vấn đến mức không nói nên lời,

nhưng cô ta đã nhanh chóng phản ửng lại, mở miệng giải thích “ là tôi nói hớ rồi, diều chế nước hoa “Bốn mùa”, là

ý tưởng rất lâu trước đây của tôi rồi…”

“Hơ      ” Chu Hoài Sơn cười lạnh ngắt lời cô “Thời gian cô

nhớ sai, nhưng chủ đề của cô sẽ không nhớ sai chứ? Cô nói rằng cô hy vọng dùng chai nước hoa này để đánh thức mọi người khỏi sự bận rộn và nhanh chóng của nhịp sống đô thị, để mọi người đến gần hơn nguồn gốc tự nhiên phải không?’

Lòng bàn tay Vân Nghiên Thư ướt đẫm mồ hôi:

“          Đúng vậy.”

Chu Hoài Sơn lại ngửi tờ giấy thử trước mặt, kiềm chế sự sắc bén hung hảng cùa mình, đồi mắt ông lộ ra một chút buồn bã “Loại nước hoa này, bản chất gần với sự cô đơn hơn. Nó không phải là mùi ương bên ngoài, giống như một linh hồn lẻ loi đến tận cùng, một mình bước qua bốn mùa, nhưng bốn mùa đối với nỏ mà nói không cỏ gì khác biệt…”

Các giám khảo xung quanh gật đầu.

Dấu vết đó từ đầu đến cuối, cảm giác cô đơn xuyên suốt, mới chính là linh hồn của nước hoa này.

Ngay cả Amanda cũng mím chặt mồi, không nói thay Vân

Nghiên Thư.

Cô ta thậm chí còn cỏ chút bối rối, nếu đó là một loại nước hoa do chính cô ta cẩn thận điều chế, cảm xúc của người chế tạo nước hoa sẽ truyền vào nước hoa đỏ, cả hai sẽ bổ sung cho nhau … Nhưng Vân Nghiên Thư đưa ra một công thức hoàn hảo, nhưng cô ta lại không không có tâm tình phối hợp giữa hai điều này…thực sự, rất kỳ lạ.

Amanda nhìn chằm chằm vào công thức trong tay, sinh ra một chút run nhẹ.

Hương thơm này … thực sự là Vân Nghiên Thư điều chế ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.