Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 269



Vân Thanh nói ra tên Khương Như Tâm, giống như mặt hồ phẳng lặng bị đá ném vào liền gợn sóng, khiến người ta kinh hãi.

Người ngạc nhiên nhất phải là Amanda, lần này cô ấy ngay cả sức đứng dậy cũng không còn nữa, nhìn lên Vân Thanh.

Cô đứng đó, dáng người mảnh khảnh, tư thế uyển chuyển, có khí chất kiên cường…Trong mắt Amanda, thực sự bóng dáng 20 năm trước của người con gái đó giống như hiện lên trước mắt.

Vân Thanh khi đó, chậm rãi quay đầu lại nhìn Amanda.

Cô không nói, nhưng ánh mắt đó, dường như vượt qua khoảng thời gian dài 20 nám, mang tới cảm giác trang trọng cùa sứ mệnh, đâm vào nội tâm Amanda.

Đôi mắt Amanda ươn ướt, vào khoảnh khắc này, cô dường như trở thành cô gái nhỏ nhắn 20 nám trước, thành kính, chăm chú nhìn nữ thần trong lòng cô ấy.

Những người phóng viên phía dưới sấn khấu lặng người đi vài giây, rồi lần lượt phản ứng lại, lao lên như một đàn ong.

“Tiều thư Vân Thanh, cô chắc chắn Khương Như Tâm chính là mẹ ruột của mình chứ?! Nhưng những năm qua mọi người đều tưởng rằng, người con gái duy nhất của Khương Như Tâm chính là Vân Nghiên Thư!”

“Thế nên, trong chị em hai người rốt cuộc ai mới là người nói dối??”

Vân Thanh thu lại ánh nhìn, lạnh lùng nhìn Vân Nghiên Thư ở phía dưới sân khấu, “Nếu đã là giả thì mãi mãi cũng không thể thành thật được. Vân Nghiên Thư, cô dùng thân phận của tôi hương thụ đặc quyền bao năm nay, cũng đã tới lúc hoàn trả cả vốn lẫn lãi rồi!”

Cả người Vân Nghiên như lọt thỏm vào trong chiếc ghế, sắc mặt tái nhợt bất thường, cố gắng kiềm nén cảm xúc sắp bùng nổ của bản thân.

Những năm qua cô ta sống trong giới điều chế hương như cá gắp nước, thân phận con gái của Khương Như Tâm đã giúp cô ta rất nhiều…Vân Nghiên Thư tư chất bình thường, mấy giáo viên mà cô ta tìm, rất nhiều người vì nể mặt Khương Như Tâm, mới vui lòng dạy dỗ cô ta!

Móng tay của Vân Nghiên Thư đâm mạnh vào lòng bàn tay, cô từng bước một có được ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không…sẽ không để Vân Thanh cướp đi tất cả!!

Vân Nghiên Thư đứng dậy trước sự bao vây của phóng viên, gương mặt trắng bệch dường như trong giây lát trỏ’ nên đau buồn, thấy mà thương hại.

“Chị, sao chị có thề…vô liêm sỉ tới mức này?!” Vân Nghiên Thư dùng ngón tay còn đang run rẩy của mình chỉ thẳng vảo Vân Thanh, thể hiện sự thất vọng bi thương khó mà tin nồi, “Sau khi chị quay về, thứ gì chị cũng đều muốn cướp đi, em hết chuyện này tới chuyện khác nhẫn nhịn! Ngay cả cồ phần của công ty cũng đã giao cho chị rồi! Giở, ngay cả mẹ ruột của em chị cũng muốn cướp đi?!”

Giới truyền thông có sức ảnh hưởng nhất tập trung ở đỏ.

Hơn nữa cuộc thi điều chế nước hoa lần này còn đang phát trực tiếp!

Vân Nghiên Thư nhất định không thể bị lộ tẩy trước mặt mọi người!!

Dù sao Khương Như Tâm cũng đã sớm bị cô ta dày vò tới phát điên rồi, một bà điện, sao có thể đứng ra làm chứng cho Vân Thanh chứ.

Chỉ cần mình có chết cũng không nhận, con tiện nhân Vân Thanh cũng không thể lấy ra chửng cứ gì!!

Trên sân khấu, sắc mặt Vân Thanh ngày càng trở nên u ám hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết, hận không thể khiến cô ta chết cóng.

Vân Nghiên Thư nhìn thấy phản ứng của Vân Thanh, sự căm ghét đang kiềm nén trong lòng vơi đi một nửa, cô ta biết, dù cho lúc nào đi chàng nữa, Khương Như Tâm luôn là điểm yếu của cô.

Vân Nghiên Thư ngước mặt lên giọng, nghe qua vô cùng tức giận đau xót: “Chị, chị ghét em, em có thể chấp nhận… Nhưng chị không thế ức hiếp mẹ em! Nếu như chị là con gái ruột cùa bà ấy, tại sao lại đợi tới khi bà ấy mất mới nói chứ?! Sao chị cỏ thể nhẫn tâm tới mức bà ấy chết rồi vẫn không để bà được yên lòng chứ?!”

Khương Như Tâm trước đây vô cùng nồi tiếng, bất luận khi nào xuất hiện trước mặt mọi người, đều khiến người ta phải ngưỡng mộ.

Cho dù bà ấy chết cũng không muốn để thế giới thấy bà đang trong trạng thái dở dở điên điên!

Mà Vân Thanh là con gái ruột của bà, cô thương Khương Như Tâm như vậy, đương nhiên cũng sẽ không nõ’ để bà xuất hiện trước ống kính!

Quả nhiên, giống như Vân Nghiên Thư dự liệu, Vân Thanh không bác bỏ, cô cúi đầu, mái tóc che gần hết khuôn mặt, không nhìn rõ biểu cảm cùa cô…

Trong cán phòng xa xì cách âm đã được bao trước, mấy người đàn ông khí chất anh tuấn xuất chúng ngồi trên ghế sofa, cùng nhìn vào màn hình.

Trận chung kết cuộc thi điều chế hương thơm đang được phát trực tiếp.

Trong cảnh tượng, bóng dáng của Vân Thanh, đơn độc đứng đó, ánh sáng đèn điện chớp nháy, những câu hỏi đưực đưa ra ngày một sắc bén hơn.

“Tiều thư Vân Thanh, có phải cô cảm thấy Khương Như Tâm chết rồi, đã chết thì sẽ không còn chứng cứ, cô mới dám mạo nhận cướp đi thân phận của con gái bà ấy?”

“Tiểu thư Vân Thanh, cô có chứng cứ gì có thể chứng minh mình là con gái ruột của Khương Như Tâm không?”

“Chết tiệt!” Lục Tu thấy huyết áp tăng vọt lên, nắm đấm hơi ngửa tay, “Một đám bụi đời dám bắt nạt tứ tẩu, tưởng rằng tứ tẩu của chúng ta không có người chống lưng sao?!”

Nói rồi, anh ta lấy chiếc chìa khỏa xe trên bàn định lái đi.

Nhưng Lục thiếu chủ còn chưa đi kịp, anh trai ruột của anh ta Lục Kỳ Hữu đã giữ anh ta lại, đẩy vào ngồi ở chỗ cũ.

Anh ta nhìn người ngồi trong góc liếc mắt nhìn: “Ngồi xuống, Hoàng đế người ta còn không vội, cậu vội cái gì?”

Từ “Hoàng đế” trong câu nói của Lục Kỳ Hữu đương nhiên là Hoắc Cảnh Thâm.

Bóng người cao lởn ngồi trong góc tối, không nhìn rõ ánh mắt, nhưng gương mặt vô cùng góc cạnh.

Hoắc Cảnh Thâm không nói lời nào, ánh mắt từ đầu tới cuối nhìn chằm chằm vào màn hình.

Anh đang đợi.

Đợi tới khi con hồ ly xảo quyệt kia, lộ ra móng vuốt của nó…

Quả nhiên, trong màn hình ti vi, Vân Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên.

Gương mặt xinh đẹp khả ái, không có chút lo sợ, cô thậm chí còn đang cười, nhưng sự lạnh lùng toát ra dù cách màn hình cũng có thể cảm nhận được.

“Ai nói, Khương Như Tâm đã chết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.