Tối nay cô ta án mặc thế này là ra ngoài cùng mấy ông chủ lớn uống rượu!
Cô ta bị Tư Mộ Bạch nhìn trúng tại một bữa tiệc rượu, từ đó, tài nguyên cùa cô ta nhanh chóng táng lên.
Có Tư Mộ Bạch chống lưng, cả một vòng tròn bất kẻ lớn nhỏ, vẫn là mấy nhà tư bản đó, không một ai tôn trọng cô ta.
Ôn Như Nhứ đương nhiên biết, bọn họ không phải ghét cô ta, mà là ghét Tư Mộ Bạch sau lưng cồ ta.
Nhưng Tư Mộ Bạch đối với cồ ta rất tốt, mấy nám nay, ngoài cô ta bên cạnh Tư Mộ Bạch, không có người phụ nữ khác xuất hiện …. Thế nê, ôn Như Như cứ tưởng, anh thật sự thích cô ta.
Buồn cười hơn là, cô ta là một con hát, lại động chân tình.
Cho đến khi, vô duyên vô cớ chen ngang một Chung Li.
ôn Như Nhử vỗn dĩ nghĩ, đối với một công tử ôn như Tư Mộ Bạch, giáo dục và nho nhã từ tận trong xương cốt, cho nên anh sẽ luôn ôn nhu, sẽ không mất khống chế… Nhưng sau này, cô ta lại chính mắt nhìn thấy Tư Mộ Bạch đối xử với Chung Li như thế nào
Hóa ra Tư Mộ Bạch cũng là một con người bằng xương bằng thịt, có thể tức giận và hạnh phúc …
Mọi cảm xúc của anh đều bị người phụ nữ tên Chung Li đó lồi kéo…
Anh đối xử với Chung Li rất khác, thế nên cô ta ghen đến mức sắp phát điên!
Khi một người phụ nữ ghen tuông, thực sự rất phi lý.
Biết rằng Tư Mộ Bạch không thích điều đó, ồn Như Nhứ vẫn muốn thách thức giới hạn của anh, dựa vào sự dung túng bất lực của anh để tìm ra một chút bằng chứng rằng trong lòng anh có cô!
Thế là, Ổn Như Nhứ dùng tâm cơ thủ đoạn, lừa Tư Mộ Bạch đưa cô ta về khách sạn, sắp xếp một tên thợ chụp hình.
Cồ ta thậm chí giả vờ uống thuốc ngủ tự tử, giữ Tư Mộ
Bạch ở lại ba tiếng đồng hồ.
Lúc cô ta tỉnh dậy, nhìn thấy bóng dáng của Tư Mộ Bạch ngồi trên sô pha bên cạnh giường, ôn Như Nhứ vui mừng khôn siết.
Nhưng câu nói đầu tiên cùa Tư Mộ Bạch như dội gáo nước lạnh lên đầu cô ta.
Anh nói “ôn Như Nhứ, tôi đối với sự nhẫn nại của cô, chỉ có thế này thôi.”
Sau đỏ, chì trong một ngày, ôn Như Nhứ đã mất một nửa tài nguyên, ép cô ta phải tự nguyện hạ thấp địa vị của mình, đến uống rượu với một số ông chủ lớn!
Tất cả những điều này, đều tại con khốn Chung Li đáng chết đó!
Ôn Như Nhứ tức giận, hận đến nghiến ráng nghiến lợi, cồ ta tuyệt đối không tha cho người phụ nữ này.
Phòng VIP.
Vân Thanh vừa đẩy cửa, trước mặt đã nồ đầy pháo hoa.
Lục Tu lúc nào cũng khoa trường kích động.
“Chúc mừng chị dâu chiến thằng trố’ về’!”
Hoắc Cảnh Thâm từ phía sau đi vào, gỡ tờ giấy vàng trên đầu Vân Thanh xuống.
“Anh Tư, anh cũng vui vẻ!” Nói xong, Hoắc Cảnh Thâm còn chưa kịp nói, Lục Tu lại bắn hoa vào Hoắc Cảnh Thâm.
Hoắc Cảnh Thâm mặt tối sầm muốn đá một cái, khi nhìn thấy Vân Thanh cười híp mắt, tâm trạng vui vẻ, anh đành nhịn xuống.
Lục Tu đột nhiên có được sự tự tin, ngay cả anh Tư của anh ta, anh ta còn dám đụng tới, còn ai nữa chứ?
Sau đó, anh ta nhắm vào Chung Li.
Anh ta và Chung Li quen nhau từ khi còn nhỏ, Lục Tu lì lợm, Chung Li còn lì lợm hơn anh ta, anh ta thường bị Chung Li đầy xuống đất rồi đánh.
Hôm nay vừa hay sẽ báo thù!
Chung Li sao có thề để anh ta làm chứ, lúc đó đã ngã qua vai, trực tiếp ném Lục Tu lên ghế sô pha.
Lục Tu bị pháo hoa bắn ra hết mặt, khuôn mặt rực ánh vàng đó, thực sự rất buồn cười.
“Chung, Li!”
“Bà ở đây nè” Chung Li nhướn mày, cười khiêu khích.
Lục Tu mách lẻo với Tư Mộ Bạch.
“Anh Mộ Bạch, anh không quản cô ta!”
Giống như lúc nhỏ, mỗi lần anh ta bị Chung Li chọc cho đến khóc, lại đi tìm Tư Mộ Bạch.
Tuy Tư Mộ Bạch thiên vị, nhưng lúc đó, cũng thật sự chỉ có anh mới có thể quản được hỗn thế ma vương Chung Li.
Tư Mộ Bạch bất lực chỉ cười, bàn tay xoa đầu Chung Li.
“Ngoan, cho nó chút mặt mũi.”
Giọng điệu dỗ dành trẻ con, mang theo sự nuông chiều nhẹ nhàng.
Cô quá quen rồi
Chung Li khó chịu khựng người lại, xua tay của Tư Mộ Bạch.
“ở đây không có đồ tôi thích án, tôi đi gọi thêm vài đĩa trái cây.”
Bỏ lại câu này, cô quay người ra ngoài, đi rất nhanh.
Vân Thanh hơi cau mày, do dự có nên đi cùng cồ không, lúc này, tốt hơn nên đề Chung Li yên tĩnh một chút.