Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 293



Bỏ lại cấu nói này, Hoắc Cảnh Thâm cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông, sải bước chân dài ra ngoài.

Bên kia Vân Thanh đang càng thẳng cắn móng tay, điện thoại vừa được kết nối đã lập tức lên tiếng.

“Hoắc Cảnh Thâm, bức ảnh đó… là Chung Li bày trò đó, anh đừng để ý…”

Hoắc Cảnh Thâm đã vào thang máy, anh gần như có thề tưởng tượng ra người phụ nữ nhỏ bé ở đầu dây bên kia đỏ mặt đến mức hộc máu, mím đôi môi mỏng hạnh phúc, giọng nói chậm rãi thờ ơ.

“ừm.”

“ừm” nghĩa là gì chứ??

Vân Thanh khẽ cắn môi dưới: “…Dù sao cũng coi như không thấy đi.”

Trong lòng Hoắc Cảnh Thâm mơ hồ nở một nụ cười trầm thấp.

Anh nhắc nhở: “Tôi không chỉ nhìn thấy mà còn chạm vào.

Chẳng lẽ Hoắc phu nhân đã quên rồi sao?”

Vân Thanh xấu hồ đến suýt chút nữa cắn lưỡi “Hoắc, Cảnh, Thâm! Mấy người trở nên lưu manh như vậy từ khi nào vậy”

Mặt anh không đỏ tim không đập: “Cảm ơn quá khen, tôi chỉ là lưu manh với Hoắc phu nhân thôi.”

Cô không thể trả lời những lời này…

Vân Thanh đỏ mặt nói: “Không nói vói anh nữa!”

Sau khi cô cúp điện thoại, Chung Li nãy giờ vểnh tai nghe trộm, giơ ngón tay cái lên cảm động nói: “Hoắc Cảnh Thâm cũng biết à!”

Vân Thanh không chút khách khí dùng gối đánh vào người cô.

“Nếu có lần sau, kết thúc tình bạn nha!”

Chiếc váy này không mặc nữa, Vân Thanh định chọn một chiếc mới nhân lúc còn sớm.

Chung Li ngoan ngoãn đi theo phía sau, điện thoại rung lên, cô cúi đầu nhìn thì thấy là Hoắc Cảnh Thâm chuyển đến. –

Bảy chữ số!!

Lúc đó đôi mắt của Chung Li sáng lên.

Yêu rồi yêu rồi, ông chủ quả nhiên rất giàu có và quyền lực!

Chung Li kiên quyết thay đồi nhận xét của Hoắc Cảnh Thâm từ ‘Kẻ bệnh Hoắc’ thành ‘ông Hoắc’ thể hiện lòng trung thành một cách chính trực và nghiêm khắc.

Chung Li: [Sau này tôi đã là người của anh, lão đại có thề ra lệnh bất cứ lúc nào nếu cần thiết!]

Hoắc Cảnh Thâm cảm thấy buồn cười.

Anh nhìn con người khồng bình thường của Chung Li, nhưng càng nhìn anh càng vừa mắt.

Hoắc Cảnh Thâm chậm rãi gõ dòng tiếp theo: [Bây giờ tôi cần cô giúp.]

Vân Thanh không biết rằng mình đã bị Chung Li người mà ‘Thấy tiền sáng mắt’ đã bán đứng cô, cô chọn một chiếc váy có kiểu dáng tương tự nhưng tiết chế hơn mặc vào, nhưng khóa kéo phía sau không chạm tới được.

“A Li.” Vân Thanh cầu cứu Chung Li bên ngoài “Tới giúp em kéo lên đi.”

Bức màn phía sau vén lên, có người đi vào.

Vân Thanh không quay đầu lại, cô buông tay một cách tự nhiên, để lộ nửa lưng thẳng tắp của mình cho ‘Chung Li’ phía sau.

“Kéo lên giúp em…”

Nhưng vừa dứt lời, trên đầu liền bị một bóng đen phủ xuống.

Trong lòng Vân Thanh lúc đỏ run lên: Chung Li không cao như vậy!

Cô vô thức chạm vào cây kim bạc không rời khỏi cơ thể mình, lúc này đầu ngón tay lạnh lẽo có đầy vết chai sần của người đàn ông nhẹ nhàng lướt trên hai xương quai xanh của cô, hơi thở trong trẻo quen thuộc trong nháy mắt truyền đến.

Động tác cùa Vân Thanh đột nhiên dừng lại.

Khóa kéo sau lưng nhanh chóng được kéo lên.

Giọng nói êm dịu và từ tính của Hoắc Cảnh Thâm lập tức vang lên.

“Bộ này, không hợp bằng bộ trước…” Anh từ phía sau ôm lấy eo cô, xoay người cô lại, đối diện với chiếc gương bên cạnh “Cổ áo quá cứng, eo và hông đều không đù chặt.”

Giọng điệu cùa anh nghiêm túc, nếu không phải hai bàn tay có ý xấu xa di chuyền trên eo của cô… Vân Thanh suýt nữa đã tin.

“… Hoắc Cảnh Thâm!”

Vân Thanh ấn bàn tay không an phận của anh, đỏ mặt nhắc nhờ, “Bên ngoài còn có người!”

Lời vừa dứt, điện thoại bên cạnh vang lên, Vân Thanh khó

khắn cầm lấy nhìn qua, là tin nhắn của Chung Li.

A Li: [Thanh Thanh, chị dẫn nhân viên trong cửa hàng đi ăn chút, em cùng Hoắc tiên sinh từ từ thử quần áo đi nhé.]

Còn kèm them một gói biểu tượng cảm xúc với một nụ cười đặc biệt đau khổ ỏ’ mặt sau.

Bạn bè xấu xa!

Vân Thanh vốn là mỏng manh, xoay người lại, đặt tay lên ngực Hoắc Cảnh Thâm, hàm ràng trắng cắn nhẹ môi dưới, thấp giọng khuyên nhủ: “Đừng loạn nữa, chúng ta đi ra ngoài trước đi.”

Cồ và Hoắc Cảnh Thâm cô nam quả nữ ở trong phòng thử đồ, còn cho hết nhân viên ra ngoài… Nếu họ không nói gì, nhất định trong lòng họ sẽ suy nghĩ lung tung.

Hoắc Cảnh Thâm không có ý định gì, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, đột nhiên, hai bàn tay to om lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, trực tiếp ôm cô đến tủ bên cạnh.

“A….”

Vân Thanh không đề phòng hét to một tiếng, vô thức ôm cồ Hoắc Cảnh Thâm.

Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm tập trung, nhưng ở cuối đôi mắt đen láy lại ẩn chứa một luồng khí nóng bỏng khiến người ta đỏ mặt tim đập, không khí như nóng lên.

Tai Vân Thanh tai đỏ bừng, căng thẳng nuốt nước miếng.

“Hoắc Cảnh Thâm…”

Giọng anh khàn khàn, khát vọng không thể diễn tả: “Tất cả ảnh chụp đều được gửi cho tôi, Hoắc phu nhân phải chịu trách nhiệm dập lửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.