Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 300



“30 triệu NDT”

Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông vang lên.

Cả hội trường ngạc nhiên, chiếc búa của người điều khiển bán đấu giá suýt chút nữa rơi vào chân ông ta.

Vân Thanh ngạc nhiên quay đầu lại, không thề tin nồi trừng mắt nhìn Bạc Cảnh Sâm ngồi bên cạnh.

“Anh bị điên à?!”

30 triệu NDT lấy đôi vòng này, người nhiều tiền có ngu cũng không tới mức này!

Đôi mắt sâu thẳm phía sau chiếc mặt nạ, hờ hững lướt qua cô, không hề dao động chút nào.

30 triệu NDT … không phải một con số nhỏ.

Vân Nghiên Thư vốn tưởng rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay, sắc mặt cô ta trở nên khó coi, cắn chặt môi dưới, rướn cổ nhìn về phía trước.

Người ra giá là người đàn ồng ngôi bên Vân Thanh.

Khoảng cách quá xa, ánh sáng yếu ớt, cô ta chỉ có thể nhìn được bờ vai rộng của người đàn ông … chết tiệt, rốt cuộc là ai chứ?!

Viên tồng lau mồ hôi trên trán: “Nghiên Thư à, cái này…”

3 triệu NDT, ông ta có thể dễ dàng bỏ ra, nhưng … đây là 30 triệu NDT!

“Không sao đâu, bác Viên, buổi đấu giá mới vừa bắt đầu.” Vân Nghiên Thư an ủi.

Viên tống nhanh chóng tìm lối thoát cho mình: “Cũng phải, bác thấy người này muốn khoe khoang, 30 triệu NDT là toang rồi, chắc chắn hắn không còn tiền nữa! Chút nữa, cháu thích gì, bác lấy cho cháu!”

Mấy ông chủ khác cũng hùa vào phụ họa.

Cuối cùng, món đồ đấu giá đầu tiên – chiếc vòng ngọc bích trong suốt, bán với giá 30 triệu NDT.

Sau đó, một bộ đá kim cương cùng mấy chiếc dây chuyền cô được mang lên, Vân Thanh không có hứng thú, ngược lại mấy ông chủ ngồi cạnh Vân Nghiên Thư, không ngừng giơ bảng ra giá, cuối cùng mỗi người chi ra mấy triệu NDT mua món đồ này.

Bạc Cảnh Sâm nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình, mấy ông chủ này hào hứng trả giá càng cao, cô lại càng cười vui hơn, hệt như một con hồ ly gian xào.

Đôi môi mỏng phía sau chiếc mặt nạ cũng cong lên.

“Tiếp theo, là món đồ mà tiểu thư Vân Nghiên Thư mang tới!” Giọng nói của người MC, vang khắp cả hội trường.

Vân Nghiên Thư trừng mắt nhìn Vân Thanh đang ngồi ỏ’ hàng ghế đầu, nụ cười ranh mãnh hiện lên trong đồi mắt cô ta.

Cô ta đã nóng lòng, muốn thấy phản ứng của Vân Thanh!

Người phục vụ mang một chiếc tủ kính lên sân khấu, sau khi gỡ tấm vải đỏ che vật đấu giá xuống, thứ xuất hiện trước mặt mọi người là một cuốn sách cũ đã ố vàng!

“Đây là cái gì vậy?”

“Không biết nữa, chưa từng nhìn thấy…”

Các vị khách có mặt trong hội trường không hiểu chuyện gì xảy ra.

Chỉ mình Vân Thanh nám chặt lòng bàn tay, đột nhiên đứng

dậy, cô quay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vân Nghiên Thư.

Vân Nghiên Thư bình tĩnh đứng dậy, ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Thanh, giải thích với mọi người: “Đây là bí kíp điều chế hương của Vân gia, hôm nay chính thức bán đấu giá! Giá khởi điểm, một đồng NDT.”

Vừa dứt lời, đã khiến cả hội trường xôn xao.

Một đồng NDT…?!

Ban đầu cuốn sách bí kiếp điều chế hương này được đồn đại là bảo vật của Vân gia, không thể truyền ra ngoài, đây cũng là lí do vì sao công ty điều chế hương của Vân gia luồn làm ãn phát đạt như vậy, đã thu hút rất nhiều học giả

trong giới điều chế hương tới, thậm chí còn được coi là thánh kinh trong giới điều chế hương!

Giờ chì cần một đồng NDT!

Không cả bằng một quyển tạp chí giải trí!!

“Vân Nghiên Thư!” Vân Thanh nghiêm giọng nói, “Không phải cô từng nói, nước hoa là tín ngưỡng của cô sao?!”

Vân Nghiên Thư mỉm cười, cô ta tự mãn nhìn gương mặt ung dung bình tĩnh của Vân Thanh đã bắt đầu tức giận.

“Chị, lời này của chị thật là! Niềm vui riêng không bằng niềm vui chung. Em thấy ở hội trường cũng cỏ không ít người thích nước hoa, thứ tốt thì phải cùng nhau chia sẻ chứ!”

Cái gì mà bậc thầy điều chế nước hoa, cuộc thi điều chế nước hoa chứ, vớ vấn!

Vân Nghiên Thư không hề để tâm tới điều đó!!

Thứ mà Vân Nghiên Thư muốn, chỉ là leo lên vị trí đó mà thôi, con đường mà cô ta không leo được, cô ta sẽ đổi con đường khác … tiện thề, chặn con đường của hai mẹ con Vân Thanh và Khương Như Tâm.

Hôm nay cô ta dùng cách này đề sỉ nhục giẫm đạp lên tâm huyết của Khương Như Tâm!

Vân Thanh bình tĩnh, rút chiếc bảng về, cổ tay trắng bệch.

Cô định giơ bảng ra giá, Vân Nghiên Thư đã giả vờ tiếc nuối: “Đúng rồi, chị, em quên mất không nói,em đã xin trước, lần đấu giá cuốn bí kíp điều chế hương này, chị không thể tham gia!”

Mỗi vị khách mang một đồ vật tới buổi đấu giá đều có thể đưa ra một điều kiện.

Đây chính là điều kiện của Vân Nghiên Thư.

Cô ta muốn Vân Thanh, phải nhìn tâm huyết của mẹ mình bị người ngoài giẫm đạp!

Ánh mắt Vân Thanh lạnh lùng.

Vân Nghiên Thư đê tiện bỉ ồi hơn cả cô tưởng tượng, cô ta từ bỏ cuốn bí kíp điều chế hương, đồng nghĩa với việc Tập đoàn Vân thị từ bỏ công ty nước hoa, không, công ty đó vốn là tâm huyết của Khương Như Tâm…

Mu bàn tay bỗng được hơi ấm bao phủ.

Vân Thanh cúi xuống nhìn, thấy đôi bàn tay lớn trắng nhợt nhạt của người đàn ông nắm lấy tay cồ, đôi bàn tay này rất giống với tay của Hoắc Cảnh Thâm… Vào khoảnh khắc đó, Vân Thanh thậm chí quên cả phản kháng, mãi tới khi, cả tay cô bị tay Bạc Cảnh Sâm nắm lấy, đôi bàn tay ấm áp của người đàn ông làm Vân Thanh hoàn hồn.

Tay của Hoắc Cảnh Thâm, luôn lạnh!

Cô điên rồi…mới coi Bạc Cảnh Sâm thành Hoắc Cảnh Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.