Khi Chung Ly tới, Vân Thanh đang ngồi ờ quầy uống rượu.
Cô ấy nhiều lần gọi Vân Thanh tới uống rượu, nhưng việc Vân Thanh chủ động gọi cô ấy uống rượu cùng rất hiếm gặp, thấy Vân Thanh như vậy, Chung Ly cảm nhận đã có chuyện lớn xảy ra.
“Sao thế bảo bối?” Chung Ly liền nghĩ ngay tới Hoắc tiên sinh, “Có phải Hoắc Cảnh Thâm ngoại tình?!”
Vân Thanh lườm cô một cái, vừa giận vừa buồn cười: “Cậu có thể nghiêm túc chút không?”
“Vậy cậu có chuyện gì?”
Chung Ly vừa hỏi, vừa gọi một ly trà lạnh Trường Long, nhưng người pha chế lại mang ra một ly nước ép hoa quả.
Chung Ly giận dữ.
“Cái này có ý gì? Tôi muốn một ly trả lạnh Trường Long!”
Thấy Chung Ly giận, người pha chế nhanh chóng giải thích:
“Xin lỗi Chung tiểu thư, tất cả các quán bar trong Bắc Thành đều nhận được cán dặn của Tư thiếu, không bán rượu cho cô. Nếu không ngày mai quán chúng tôi sẽ phải đóng cửa…”
Vân Thanh vui vẻ: “Tư Mộ Bạch được đấy, giờ việc cậu tửu lượng kém, cả thành đều biết.”
Chung Ly: “…Tên khốn kiếp!”
Miệng mắng như vậy, nhưng cô vẫn uống một ngụm lớn.
Cô ấy quay đầu nhìn sang Vân Thanh bên cạnh, hơi lo lắng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngoài Hoắc Cảnh Thâm, lẽ nào còn cỏ người khác có thể bắt nạt cậu?”
Vân Thanh uống một hớp rượu, bình thản nói: “Bố ruột của mình, không phải Vân Hiển Tông.”
“Hả…?!” Chung Ly kinh ngạc, “Dì Khương…”
Vân Thanh lắc ly rượu đã uống một nửa trong tay, lại nheo mắt nhìn Chung Ly, có những lời, tói miệng rồi, vẫn không nên nói ra.
Sau khi cô ấy bình tĩnh, suy nghĩ kỹ lưỡng, liền cảm thấy Khương Như Tâm sẽ không ngoại tình.
Vân Thanh hiểu rõ Khương Như Tâm, Vân Thanh cũng tin, với tính cách của Khương Như Tâm, nhất định sẽ không có mối quan hệ với người đàn ông khác nếu đã kết hôn.
Càng nghĩ, càng đau đầu.
Vân Thanh đặt ly rưựu xuống, đứng dậy: “Mình vào wc.”
“Mình đi cùng cậu.” Chung Ly lo lẳng đứng dậy theo, nhưng Vân Thanh khua tay ngăn càn.
“Không cần, cậu uống nước ép hoa quả đi.”
Chung Ly:
Vân Thanh đi tới phòng wc, hất nước lạnh lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Nàm nay, cô 20 tuồi, mặc dù gương mặt vẫn trẻ trung trắng trẻo, nhưng sự ngây thơ trong sáng đã không còn.
Vân Thanh chám chú nhìn gương mặt của mình trong gương, gương mặt này, không hề giống Vân Hiển Tông chút nào.
Trước đây cô luôn thấy mình rất giống Khương Như Tâm, đương nhiên giống rồi, nhưng giò’…thật sự giống sao?
Muốn biết sự thật thật ra rất đơn giản, giám định huyết thống là có thế biết rõ, nhưng cô dám biết sao?
Vân Thanh đặt tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy bản thân hèn nhát.
Tình mẫu tử mà cô khao khát suốt bao năm quá, không dễ dàng toàn vẹn, đã nắm chặt trong tay, còn trơ mắt nhìn nó trồi đi sao?
Vấn đề này khiến tim cô đập mạnh…
Đột nhiên, cỏ thứ gì đó lán tới chân cô.
Vân Thanh cúi đầu nhìn xuống, là món đồ chơi của trẻ con.
Cô nhìn lên, thấy một bé trai, tầm 5-6 tuồi, trông rất đáng yêu, đang đứng bên ngoài phòng wc nữ, vẻ mặt do dự.
Cậu bé lịch sự cầu xin Vân Thanh: “Chị gái xinh đẹp, có thề giúp em nhặt món đồ chơi đó không? Mẹ nói, con trai không thể vào phòng wc nữ.”
Dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng được nuôi dạy rất tốt, đã nhận thức được giới tính.
Vân Thanh liền có hảo cảm với mẹ của cậu bé, cồ cúi người nhặt món đồ chơi đưa cho cậu.
“Cảm ơn chị gái xinh đẹp.”
“Không có gì, em tên là gì? Sao lại chạy tới đây chơi?”
Dù quán bar Margaret sạch sẽ, nhưng cũng không nên để đứa bé tới nơi này.
Cậu bé cầm lấy đồ chơi, nghiêm túc nói: “Em không tới chơi, em tới đón mẹ tan làm. Mẹ nói không thể nói tên mình cho người lạ, nhưng chị có thể gọi biệt danh của em, em tên Tiểu Bảo.”
Cậu bé này thú vị thật.
Vân Thanh định nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng giày cao gót lại gần.
“Tiểu Bảo!” Một giọng nói tựa như đã từng quen vang lên.