Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 327



Hoắc Cảnh Thâm dường như là khách quen của nhà hàng này.

Quản lý nhà hàng đích thân tới tiếp đón, dẫn Hoắc Cảnh Thâm tới một phòng VI p, rồi lui ra ngoài.

Hoắc Cảnh Thâm đã bố trí trước, các món án được bày sẵn trên bàn, đều là những món ăn lành mạnh, thơm nức mũi, mà Vân Thanh thích án.

Vân Thanh đi mua sắm cả sáng cũng đã đói rồi, cồ vừa án vừa nói với Hoắc Cảnh Thâm đã chọn được món quà tặng bà, là đôi ngọc bích long phụng cát tường.

“Chắc bà sẽ thích nhỉ?”

“Quà em tặng, thế nào bà cũng thích.” Hoắc Cảnh Thâm hờ hững nói.

Vân Thanh cỏ thể nhìn ra anh có chút lơ đãng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại bên tay.

“Có phải anh có chuyện gấp không?” Vân Thanh hỏi.

Hoắc Cảnh Thâm nhìn cô, ánh mắt đen láy, Vân Thanh nhìn

ra anh có chút lo lắng.

Hoắc Cảnh Thâm gật đầu thừa nhận: “Có chút chuyện quan trọng.”

Hoắc Cảnh Thâm trước giờ đều không thể hiện cảm xúc của mình, rất ít khi lo lắng… rốt cuộc là chuyện gì khiến anh cáng thẳng như vậy?

Vân Thanh cũng lo lắng theo.

Cô định nói gì đó, thì điện thoại của Hoắc Cảnh Thâm vang lên, người gọi là Hàn Mặc.

Hoắc Cảnh Thâm như trút được gánh nặng, anh cầm điện thoại, không nghe ngay, mà nói với Vân Thanh: “Chờ anh quay lại.”

Nói rồi, anh rời khỏi căn phòng.

Anh vừa đi ra ngoài, vừa nghe máy: “Đồ đâu?”

“Lấy được rồi Tứ gia.”

“Đang chờ ngoài cửa.”

“Được.”

Khi đó, Hàn Mặc đứng ngoài cửa nhà hàng, cầm hộp nhẫn bằng nhung, như thế đang cầm một trái bom, anh ta nơm nớp lo sợ…

Sau khi Hoắc Cảnh Thâm rời khỏi phòng, Vân Thanh cũng ra ngoài.

Cô hỏi phục vụ đường tới phòng wc, tự mình tới đó, mới đi đưực nửa đường, nghe thấy tiếng chửi mắng chói tai quen thuộc.

“Sao thẻ của tôi lại bị đóng băng?! Nhất định là do mấy người nhầm! Đừng chạm vào tôi, hạ đẳng như mấy người, trước đây xách giày cho Hoắc Hy Hy tôi cũng không xứng!”

Hoắc Hy Hy?

Nghe được tên này, Vân Thanh không khỏi nhíu mày.

Vừa ngầng đầu, Hoắc Hy Hy thảm hại bị đấy ra khỏi phòng VIP bên cạnh.

Nhân viên phục vụ tới kết toán hếch mũi lườm cô ta, giọng mìa mai: “Hoắc tiểu thư, giờ không giống trước kia. Không có tiền thì đừng tới đây giả vờ giàu có cao sang nữa!”

Hoắc Hy Hy là thiên kim duy nhất của Hoắc gia, từ nhỏ

sống trong nhung gấm lụa là, chưa từng chịu sĩ nhục như vậy, khi đó tính khí tiếu thư của cô ta nối lên, cầm túi lên ném về phía mặt người phục vụ.

“Mày dám nói vậy với tao?!”

Một bàn tay mảnh khảnh lành lạnh, đột nhiên giơ lên, nắm lấy cồ tay của Hoắc Hy Hy, không biết bấm vào huyệt nào, mà cô ta không còn chút sức lực nào.

“Cồ…” Hoắc Hy Hy quay đầu lườm người lo chuyện bao đồng, nhìn rõ gương mặt xinh đẹp của người con gái, Hoắc Hy Hy sững sờ, mặt dần đỏ lên, vô cùng bối rối, thẹn quá hóa giận chửi mắng, “Buông tay ra, con tiện nhân này!”

Vân Thanh không để ý tới cô ta, nhìn sang người phục vụ:

“Hóa đơn của cô ấy tính sang phòng VIP 101.”

Phòng 101… là phòng mà vị thiếu gia đó thường tới, người phục vụ không dám nhiều lời, mặt cười vâng vâng dạ dạ bước ra ngoài.

Vân Thanh buông tay Hoắc Hy Hy, lấy khán tay từ trong túi ra, lau từng đầu ngón tay của mình trước mặt Hoắc Hy Hy, như thể vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn!

Hành động nhỏ này giống như một cái tát vô hình, còn tệ hơn cả việc sỉ nhục cô ta!

Mặt Hoắc Hy Hy xám xịt, cô ta nắm chặt tay, nhưng không dám động đậy, cô ta đã chịu thiệt biết bao lần dưới tay Vân Thanh, rõ ràng bản thân không phải đối thủ của cô!

“Mày, cái con tiện nhân này, đừng tưởng mày giúp tao thanh toán hóa đơn, tao sẽ biết ơn mày…”

“Đừng tự mình đa tình.” Vân Thanh nghếch mắt lên, ánh mắt lạnh nhạt, “Tôi không giúp cô, tôi chì không chịu nổi việc cô mang họ Hoắc, làm xấu mặt gia đình ờ đây. Tránh xa ra chút.”

Hoắc Hy Hy sống hay chết cũng không liên quan tới cô.

Người cô để tâm chỉ có mình Hoắc Cảnh Thâm.

Cô ra tay giải vây cho Hoắc Hy Hy, cũng chỉ vì không muốn những hành vi xấu của Hoắc Hy Hy vấy bẩn danh dự của Hoắc Cảnh Thâm mà thôi.

Hoắc Hy Hy nhìn chằm chằm bóng dáng của Vân Thanh, rồi bật cười chói tai.

“Hahahahaha    cô thật sự tưởng rằng tên nghiệt chủng

Hoắc Cảnh Thâm họ Hoắc?! hahaha… anh ta cũng xứng!”

Huyệt thái dương của Vân Thanh giật mạnh, cô dừng bước, quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Hy Hy.

“Cô nói thêm một chữ, có tin tồi khiến cồ cả đời này không nói được nữa không?”

“Tới đây, giết tao đi! Dù sao tao cũng chẳng còn gì nữa!! Tên điên Hoắc Cảnh Thâm đỏ, hắn hận Hoắc gia! Hắn ta muốn giết tất cả mọi người… Hắn chính là quái vật ăn thịt, uống máu người!” Không biết Hoắc Hy Hy đã nhớ lại điều gì, vành mắt đỏ rực SỌ’ hãi, đột nhiên, cô ta nhìn Vân Thanh rồi cười lớn, “Cô cẩn thận chút, nói không chừng ngày nào đó, hắn ta phát điên, sẽ giết cả cô! Không… hắn sẽ cắn họng cô trước, rồi mới hút sạch máu cô! Hahaha…Những năm qua Hoắc gia đã rút của hắn biết bao máu, hóa ra…

đều phải trả!

— Lấy máu của Hoắc Cảnh Thâm?!

Mặt Vân Thanh tối sầm lại, cô nắm lấy cồ áo Hoắc Hy Hy, nghiêm giọng nói: “Lời cô nói có ý gì? Hoắc gia muốn lấy máu của Hoắc Cảnh Thâm?!”

Phản ửng của cô khiến Hoắc Hy Hy sũ’ng sờ, càng cười điên dại hơn.

“Hahaha cô cái gì cũng không biết, cô không biết gì mà cũng dám yêu tên ma quỷ đó?! Hahaha…” Đột nhiên, tiếng cười của Hoắc Hy Hy bị nghẹt trong cổ họng, cô ta sợ hãi nhìn phía sau lưng Vân Thanh, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, cồ ta giãy giụa vùng ra khỏi tay Vân Thanh,

lao về phía trước, miệng liên tục nói, “Đừng…đừng tìm tôi…tha cho tôi! Không liên quan tới tôi… không liên quan tới tôi!!”

Vân Thanh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc phía sau, cô quay người lại, thấy Hoắc Cảnh Thâm đang bước tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.