Rust quay đầu lại nhìn Hoắc Cảnh Thâm đang hôn mê bất tình nằm trên giường, có chút lo lắng vẫy đuôi, cuối cùng, bước tới đầu giường.
Nó nằm ỏ’ đó, giống như một hộ vệ trung thành, thân hình to lớn mang theo sức mạnh uy hiếp vô hình.
Có Rust bảo vệ Hoắc Cảnh Thâm, Vân Thanh mới yên tâm, cô theo sự hộ tống của mấy tên thị vệ, bước ra ngoài.
Lưu Phong, đứng ở trước cửa.
Anh ta im lặng đứng dưới ánh mặt trời, nhìn Vân Thanh đi ngang qua trước mặt, ánh mắt hiện lên sự không nỡ.
Khi Vân Thanh đi ngang qua Lưu Phong, anh ta lạnh lùng nói: “Nếu Hoắc Cảnh Thâm thật sự không tỉnh lại, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”, cô liếc nhìn Lưu Phong, “Anh thật sự ngu xuẩn tới mức hết thuốc chữa!”
Lưu Phong sững sờ, anh ta mở miệng định nói gì đó, Vân Thanh đã thu lại ánh nhìn, lãnh đạm bước qua trước mặt anh ta.
Cô bị bịt mắt, và nhét lên một chiếc ô tồ.
Xe lái rất lâu, Vân Thanh bị đẩy xuống xe, bỏ khàn bịt mắt ra, cô thấy mình đang đứng ở chỗ tối om như cửa hang động.
Cẩn thận lắng nghe, có một tiếng hét chói tai vọng lại, sương mù giăng trước mắt.
Một tên vệ sĩ phía sau không hề khách khí đẩy cô: “Vào trong đi!”
Vân Thanh bước vào, nhìn kết cấu bốn phía.
Đây là hang động gì vậy, bốn phía tường được làm bằng đồng đặc trơn, ngay cả muỗi cũng không thể bay vào.
Càng đi vào sâu, càng rùng rợn và đáng sợ, tiếng kêu gào từ vực sâu càng rõ hơn.
Dường như địa ngục nhân gian đang đợi cô ở phía trong.
Vân Thanh có điềm tĩnh đến mấy, tới giờ cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Cuối hành lang có một cầu thang hình xoắn ốc, đi xuống cầu thang, cô nhìn thấy những phòng giam giống như chiếc lồng sắt, ánh sáng rất mờ, thỉnh thoảng còn xuất hiện những gương mặt đáng sợ giống như trong phim kinh dị.
Vân Thanh bị đưa tới phòng giam cuối cùng.
Song sắt phía sau lưng cô khỏa lại.
Cũng vào lúc đỏ, cô nghe thấy, từ phòng giam đối diện vang lên một âm thanh kì lạ giống như xích sắt va vào tường.
Cô quay đầu lại nhìn, ở đây không có ánh sáng, tầm nhìn của cô bị hạn chế. Ở sâu phía trong phòng đối diện tối đen như mực, không nhìn rõ gì cả.
Hai tên vệ sĩ đưa Vân Thanh vào trong nghe thấy tiếng động, giống như nghe thấy tiếng quỷ kêu, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn nhau, rồi vội rời đi.
Phía đối diện cũng dần yên lặng.
Vân Thanh cũng không có tâm trạng quan tâm người khác.
ở đây không có ánh sáng, không cỏ thời gian, chì có duy nhắt, một chiếc đèn chong treo trên tường.
Cô liếc nhìn vệt máu khô trên sàn nhà, khẽ cau mày, rồi nhìn xung quanh, không có chỗ nào sạch sẽ cả.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô cần chút thời gian xử lý…
Nhưng rất nhanh, Vân Thanh phát hiện bản thân không thể tĩnh tâm được, trong đầu cô toàn là cảnh tượng Hoắc Cảnh Thâm ho ra máu rồi ngất đi, lòng cô đau nhói.
Trong thời gian ba ngày, cô bị giam ở đây…
Chỉ hy vọng Hàn Mặc có thề tranh thủ.
“Bịch—” Một hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới, đập vào vai cô.
Cô khẽ nhíu mày, vừa quay đầu, lại có một hòn đá nhỏ từ chỗ tối trong phòng giam đối diện bay qua, đập vào chân
cô.
Vân Thanh:
Tại sao cô bị nhốt ờ đây vẫn gặp phải tên thần kinh chứ?
Vân Thanh đang định đi vào trong, đã nghe thấy tiếng bước chân, cùng với tiếng ma sát của xích sắt với mặt đất, từ chỗ tối của phòng đối diện vang lên.
Cô dừng lại, mắt nhìn chằm chằm hướng đó, chỉ thấy bóng dáng gầy gò của một người đàn ông từ từ lộ ra dưới ánh đèn tường mờ ảo, hắn ta mặc bộ đồ màu hồng không phù hựp với bầu không khí trong ngục tối.
Vân Thanh mở mắt lớn, nói: “Mạc Bắc Chu?! Sao anh lại ở đây?!”
Người đàn ông mặc bộ đồ màu hồng trước mặt, không phải Mạc Bắc Chu thì là ai?
Mạc Bắc Chu bị thương, hắn nói: “Tôi sợ cô một mình buồn chán, nên vào đây cùng cô.”
“…Tôi tin anh là quỷ.” Vân Thanh xoa xoa thái dương sưng tấy, nhìn thấy cồ và mắt cá chân của Mạc Bắc Chu đều bị xích sắt to bằng nắm tay khóa lại, lòng cồ nặng trĩu.
— Xem ra, họ rất sợ Mạc Bắc Chu.
Vân Thanh không khỏi nghi ngờ.
Một thanh niên trông yếu đuối như vậy, sao lại bị canh giữ nghiêm ngặt đến thế?
Người đàn ông này tên Mạc Bắc Chu, vô cùng bí ẩn.
Nhưng giờ, cô không cỏ tâm trạng tò mò về người ngoài chẳng dính dáng gì tới mình.
Cô đang lo lắng cho Hoắc Cảnh Thâm…
“Cô lo Hoắc Cảnh Thâm không thề sống qua 3 ngày?” Mạc Bắc Chu nhẹ nhàng nói, như thể có thuật đọc tâm.
Vân Thanh ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Sao anh biết?”
Mạc Bắc Chu cười với bộ dạng uể oải, đi tới trước song sắt, xích sắt ở dưới chân đong đưa, tạo ra âm thanh khiến người ta sợ hãi.
“Chuyện của cô, tôi biết hết.” Đôi mắt xanh lam của người đàn ông, dưới ánh sáng mờ hiện lên màu tím. Bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, Vân Thanh càm thấy lòng mình như bị nhìn thấu hết.
Cô cảnh giác lùi lại nửa bước.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Mạc Bắc Chu cười khẩy: “So với việc biết tôi là ai…cô nên hỏi, rốt cuộc Hoắc Cảnh Thâm là ai?”