Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 340



Phía trong Ngự Cảnh Viên, vẫn dùng đèn trang trí, trang hoàng rất đẹp mắt

Nhưng bầu không khí sớm đã thay đổi.

Vốn là buổi lễ mừng thọ rất náo nhiệt, nhưng vì Hoắc Cảnh Thâm hôn mê bất tỉnh, khồng rõ sống chết, nên đã trờ thành bi kịch.

Tần Dĩ Nhu bước chậm về phía phòng của Lão phu nhân.

Bà có sắc mặt trắng hồng, tràn đầy sức sống, nhưng dường như trong nháy mắt đã già thêm mười mấy tuồi, bà ngồi trên giường, tay xoay chuỗi vòng tràng hạt, lòng đầy lo lắng.

“Bà, con đã tiễn khách về cả rồi.” Tần Dĩ Nhu nhẹ nhàng nói.

“Con ngoan, vất vả cho con rồi.” Lão phu nhân rất vừa ý với sự khéo lẻo hiểu chuyện của Tần Dĩ Nhu, ánh mắt tỏ ý khen ngợi, thậm chí có chút dao động.

— Nếu Tiều Tư kết hôn với Tần Dĩ Nhu, liệu sẽ xảy ra chuyện hồm nay không?

“Bà, bà yên tâm, con sẽ không để anh Hoắc Cảnh Thâm xảy ra chuyện gì.” Tần Dĩ Nhu ngồi xốm ở đầu giường lão phu nhân, nắm chặt lấy tay bà, nói: “Bà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện còn lại cứ giao cho con.”

“Được…” Lão phu nhân nhắm mắt lại, khi Tần Dĩ Nhu định ra ngoài, bà đột nhiên nắm chặt tay cồ ta, “Dĩ Nhu, bà tin Thanh Thanh không phải người xấu, tất cả chuyện này, đợi Tiểu Tư tinhr lại rồi quyết định. Mấy ngày này giam con bé, nhưng đừng gây khó dễ cho nó.”

Tới lúc này, Lão phu nhân vẫn bênh vực Vân Thanh!

Trong mắt Tần Dĩ Nhu hiện lên tia lạnh lùng, cô ta giả vờ bất đắc dĩ: “Bà, xử lí vân tiểu thư thế nào do ban giám đốc quyết định. Con cũng không thể can thiệp được…”

Thấy lão phu nhân nhíu mày, Tần Dĩ Nhu lập tức nói ngay: “Nhưng bà yên tâm, con sẽ thuyết phục họ, trước khi tra ra sự thật, không làm khó Vân tiếu thư.”

Thấy cô ta thấu tình đạt lý như vậy, lão phu nhân cũng gật đầu yên tâm: “ừm, làm phiền con rồi.”

Đọi lão phu nhân nghỉ ngơi, Tần Dĩ Như mới ra khỏi phòng.

Bước ra khỏi vườn Lộc Mai, không còn thấy vẻ mặt dịu

dàng, yên tĩnh trên gương mặt Tần Dĩ Nhu nữa, Tần Bá Dung từ trong bỏng tối bước ra.

vết thương do Vân Thanh gây ra ở trên đầu ông ta đã được băng bó sơ qua, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

“Con tiện nhân đó không thể giũ’ lại được.” Tần Bá Dung hạ giọng nói thẳng vào vấn đề.

” Con sẽ xử lý Vân Thanh.” Tần Dĩ Nhu nghếch cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng nói: “Chú chỉ cần xử lý Hàn Mặc là được rồi. Vân Thanh, đứa con gái đó quỷ kế đa đoan, chắc chắn cô ta đã đưa cho Hàn Mặc thứ gì đó quan trọng, nhất định phải cướp lại!”

Tần Bá Dung nhẹ nhàng nói, “Cái này con không phải lo, chú tắt nhiên sẽ cho người đi xử lý.” Nói tới đây, Tần Bá Dung lén nhìn xung quanh, xác định không có người, mới thấp giọng nói, “Chú thấy cơ thể Tứ gia suy nhược, lần này khó mà chống đỡ nổi.”

“Chú!” Tần Dĩ Nhu sắc mặt thay đổi, ngắt lời ông ta, ánh mắt tràn đầy sát khí, cô ta cố kìm nén sự giận dữ, lạnh lùng nói, “Chú, mấy lời này, con không muốn nghe lằn thứ hai. Cành Thâm nhất định sẽ tỉnh lại!”

Cô ta có thể đồi thuốc của Hoắc Cảnh Thâm mà không ai

biết, thì cũng có thể khiến anh tỉnh lại trong vòng 5 ngày.

Đúng vậy, 5 ngày.

Ba ngày mà Lâm Vân Hạc nói, chỉ là phối hợp cùng cô diễn kịch mà thôi…

Suy cho cùng, Lâm Vân Hạc trunh thành với Hoắc Cảnh Thâm, chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Hoắc Cảnh Thâm, hy sinh Vân Thanh có là gì?

Người con gái đó dù giỏi thế nào, cũng không biết, cô đang thật sự đối mặt với điều gì…Hoắc Cảnh Thâm không đáng kể, nhưng Bạc Cảnh Sâm – – là đại diện của Tập đoàn Đế Vương!

Vân Thanh chỉ có thể trở thành vật hy sinh, nhưng Tần Dĩ Nhu sẽ không đế tay mình dính máu.

Cô ta có quân cờ hữu dụng hơn…

Rời khỏi Ngự Cảnh Viên, Tần Dĩ Nhu cho những vệ sĩ theo sau cô thôi việc.

“Tồi cần đến một nơi, các người không cần đi theo.”

Cồ ta đi một mình được một lúc, bỗng sau lưng có làn gió lạnh thổi qua, một con dao sắc nhọn đang kề sát cồ cô ta.

Phía sau Tần Dĩ Nhu là Mục Từ mặc bộ đồ đen.

Hai mắt hắn đỏ lừ, dường như đã rất lâu không nhắm mắt, cả người điên cuồng.

“Là cô hẹn tôi tới?!” Mục Từ hạ thấp giọng, “Nghiên Thư đang ở đây? Không nóì tôi sẽ giết cồ!”

Vân Nghiên Thư mất tích rồi.

Mục Từ lục tung cả Hoàng Thành, vẫn chưa tìm thấy người!

Khi hắn sắp tuyệt vọng, thì nhận được một cuộc gọi bí mật, hẹn hắn tới đây.

Tần Dĩ Nhu không hề hoảng loạn.

“Giết tôi, cả đời này anh cũng không thể gặp Vân Nghiên Thư.”

Nghe xong, lưỡi dao kề sát cổ cô khẽ khựng lại…

Tần Dĩ Nhu dùng ngón trỏ đẩy mũi dao sắc nhọn ra, cô ta thờ ơ lau đi vệt máu còn sót lại trên cổ, mở mắt, nhìn gương mặt hung dữ bị lửa đốt của Mục Từ.

“Đi theo tôi.”

Bên kia đường, một chiếc xe ô tô màu đen đang đọi.

Tần Dĩ Nhu khom người bước vào trong, Mục Từ do dự một lát, rồi cũng lên xe.

Đường đi gập ghềnh, cuối cùng xe dừng lại trước cồng một bệnh viện.

Mục Từ nhíu mày: “Nghiên Thư ở đây?”

Tần Dĩ Nhu không trả lời, cô ta bước vào trong, rồi dừng lại trước cửa một phòng bệnh trên tầng hai.

“Tần tiều thư.” Y tá bước lên tiếp đón.

Tần Dĩ Nhu gật đầu, hỏi: “Cô ấy sao rồi?”

Y tá mím môi, tỏ vẻ tiếc nuối: “Vân tiểu thư, tình trạng sức khỏe của cô ấy khá tốt, nhưng tinh thần không ồn định…bị hành hạ như vậy, đồi lại là ai cũng không thề bình tĩnh nổi…”

Nghe tới đây, Mục Từ hít một hơi thật sâu, sải bước bước lên tầng hai, đẩy mạnh cửa phòng bệnh trên tầng hai, cảnh tượng trước mắt, khiến Mục Từ như chết lặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.