Tiểu Tổ Tông Ngang Bướng Của Hoắc Gia

Chương 342



Trong mắt Tần Dĩ Nhu hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh lại trở nên bình tĩnh như bình thường.

Cô ta bất mãn cau mày: “Anh đi theo tôi?”

Lưu Phong chậm rãi đi tới, sắc mặt âm trầm, cực kỳ khó coi nhìn chằm chằm Tần Dĩ Nhu: “Nếu như tối không đi theo cô, cô còn muốn lợi dụng tôi bao lâu nữa?”

Anh ta không nghĩ rằng đi theo Tần Dĩ Nhu, chỉ là thấy cô ta đuổi theo vệ sĩ, lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nên âm thầm bảo vệ cô… Nhưng anh ta không ngờ rằng bí mật như vậy cuối cùng lại bị bại lộ.

Trong lòng anh ta, nữ thần thanh khiết như ánh trăng hiền lành Tần Dĩ Nhu lại có bộ mặt xấu xa như vậy!

“Tôi lừa gạt lợi dụng anh khi nào chứ?” Tần Dĩ Nhu nheo lại đôi mắt đẹp, có chút buồn cười nhìn Lưu Phong “Tôi ép buộc anh làm gì sao? Tất cả đều là do anh tự nguyện! Cướp đơn thuốc của Vân Thanh cho tôi, đồi quà sinh nhật cô ta chuẩn bị cho lão phu nhân   những chuyện đó tôi chỉ

tay sai bảo anh sao?”

“Cô     !” Lưu Phong siết chặt nắm tay, nhưng không thể

phản bác.

Anh ta chỉ cảm thấy hơi thở như dồn vào tim, nghẹt thở, Tần Dĩ Nhu trước mặt vẫn xinh đẹp quyến rũ, nhưng trong mắt anh ta lại trờ nên vô cùng xa lạ…

Tần Dĩ Nhu cũng ý thức được mình nói quá phũ phàng, dù sao thì Lưu Phong đối với cô ta mà nói vẫn còn có ích.

Cô ta bình tĩnh lại, tiến lên kéo tay Lưu Phong: “Lưu Phong, nghe tồi nói này…”

Bât ngờ, Lưu Phong lủi lại vài bước đế tránh cho cô ta chạm vào.

Anh ta nhìn cô với vẻ kinh ngạc, nhưng cũng có một chút ghê tởm.

“Cô còn muốn nói cái gì nữa? Cô coi tôi như một thằng ngu để tiếp tục đùa giỡn với tôi như vậy sao! Giúp cô đối phó Vân Thanh?”

Sắc mặt Tần Dĩ Nhu hơi lạnh, thu tay về.

“Lưu Phong, chúng ta cùng nhau lớn lên, anh biết rõ Vân Thanh không xứng với Cảnh Thâm mà!”

Lưu Phong lắc đầu, chậm rãi lui về phía sau.

“Lúc trước tôi vốn cho rằng, trên đòi này ngoại trừ cô không ai xứng với Tứ gia, nhưng hiện tại, tôi không chắc         ”

Anh ta xoay người muốn rời đi, âm thanh của Tần Dĩ Nhu đột nhiên từ phía sau vang lên.

“Lưu Phong!” Tần Dĩ Nhu lạnh giọng cảnh cáo “Nếu anh dám cứu Vân Thanh, chính là hại Hoắc Cảnh Thâm! Giữa hai người bọn họ, chì có một người được sống!”

Lưu Phong hơi khựng lại, quay đầu lại cau mày: “Cô đang nói nhảm cái gì vậy?”

“Trên đời này độc dược duy nhất có thể giải độc cho Hoắc Cảnh Thâm chính là máu của Vân Thanh.” Tần Dĩ Nhu cười mìa mai “Nhưng Hoắc Cảnh Thâm trúng độc chết, nếu anh ấy muốn giải độc triệt để, nhất định phải thay máu cho anh ấy, nói cách khác, Vân Thanh nhất định phải bị hút cạn máu!”

Lưu Phong kinh ngạc, lông mày càng cau chặt hơn, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Tần Dĩ Nhu, xem xét lời cô ta nói là thật hay giả.

Anh ta không còn dám tin bất cứ lời nào từ miệng người

phụ nữ này!

Tần Dĩ Nhu tiến lên một bước, đi đến trước mặt Lưu Phong, dùng đầu ngón tay cầm cồ áo của anh ta cười nói: “Nếu không, anh nghĩ tại sao Lâm Vân Hạc lại giúp tôi lần này chứ?”

Lưu Phong vô cùng kinh ngạc “Bác sĩ Lâm, anh ta          ”

“Cho dù thuốc của Hoắc Cảnh Thâm là do Vân Thanh chuẩn bị, Lâm Vân Hạc cũng sẽ đích thân kiểm tra thuốc trước khi uống vào, nếu có vài thành phần không đúng, anh ta sẽ có thế phát hiện ra ngay tại đỏ rồi…” Tần Dĩ Nhu tiến lại gần Lưu Phong, chậm rãi nói: “Anh biết rất rõ ràng, Lâm Vân Hạc không màng danh lợi, chỉ có một mình anh ta, không có dục vọng cũng không có bất kì ham muốn gì,

tuyệt không có khả náng bị ta mua chuộc. Anh ta đứng về phía tôi, chì có một nguyên nhân….đỏ là vì Hoắc Cảnh Thâm.”

Biểu cảm cùa Lưu Phong hoàn toàn đóng băng, trái tim anh ta phát lạnh.

Anh ta biết rằng những gì Tần Dĩ Nhu nói là sự thật.

Nút thắt duy nhất trong lòng Lâm Vân Hạc… là căn bệnh của Tứ gia!

Thấy sắc mặt Lưu Phong thả lỏng, Tần Dĩ Nhu nhân cơ hội thuyết phục.

“Lưu Phong, tồi làm tất cả những chuyện này đều là vì Cảnh Thâm! Thân thể của anh ấy chịu không nồi nữa, chẳng lẽ trong lòng anh Vân Thanh quan trọng hơn tính mạng của Cảnh Thâm sao?!”

Lưu Phong hung hăng nhắm mắt lại, xoay người dùng sức đấm vào tường, trong lòng khó chịu cùng vướng mắc cũng dần dần lắng xuống.

So với cuộc đời của Tứ gia, một Vân Thanh… chẳng là gì cả!

Cho dù có lỗi với Vân Thanh, cũng chỉ có thề đến kiếp sau trả lại…

Tần Dĩ Nhu nhìn toàn bộ phản ứng của Lưu Phong, khóe miệng cong lên một vòng cung đắc ý.

Cô ta đã nhờ Tần Bá Dung tìm cớ điều chuyển toàn bộ lính canh ở nhà tù dưới nước sang bên kia, lần này con khốn Vân Thanh kia khó mà thoát, đành phải nằm chờ chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.