“…” Tư Mộ Bạch vẻ mặt không thiện cảm liếc nhìn cô gái nhỏ trên giường, ánh mắt có chút lạnh lùng “Tôi đã dung túng cô ấy quá nhiều.”
vẫn may, cô gái nhỏ này không giỏi những thứ khác, có bản lĩnh chạy thoát thân mách lẻo, thậm chí còn biết gửi tin nhắn khẩn cấp cho anh…
Vân Thanh biết tình hình hiện tại, vì vậy không thích hợp hỏi nhiều hơn.
“Vậy anh bảo Chung Li nghĩ ngơi cho tốt, tôi cúp máy trước.”
Những ngày sắp tới sẽ còn dài, sau này sẽ cỏ nhiều thời gian để hỏi một mình Chung Li rõ ràng, cô không tội gì phải chạm tới giới hạn của Tư Mộ Bạch.
Tư Mộ Bạch lạnh lùng ném điện thoại của Chung Li sang một bên.
Chung Li bò trên giường, vươn hai tay hai chân chân định
với lấy, sắp với tới thì mắt cá chân đột nhiên bị bàn tay hào phóng của người đàn ông nhéo một cái, kéo lại…
“Tư Mộ Bạch!!” Chung Li định bỏ chạy nhưng bắt gặp ánh mắt đen láy của người đàn ông.
Sự kiêu ngạo của cô yếu đi một nửa.
Hiển nhiên, lần này Tư Mộ Bạch thật sự tức giận, không phải là hù dọa cô.
“Anh tức giận cái gì, tôi có chuyện gì đâu chứ….” Chung Li thấp giọng lẩm bấm “Hơn nữa, tôi chết đi, không phải anh càng vui vẻ ”
Cồ còn chưa nói hết câu, Tư Mộ Bạch liền nhéo chiếc cằm thanh tú của cô.
“Chuyện ngày hôm qua, không được nhắc với Vân Thanh nửa lời.” Khuôn mặt tuấn tú cửa Tư Mộ Bạch hiếm thấy nghiêm túc, lộ ra một tia cảnh cáo.
Chung Li hiếm khi nhìn thấy Tư Mộ Bạch như vậy, có chút sợ hãi, đôi mắt lấp lánh co rụt lại với đôi mắt.
“Không nói thì không nói, anh hung dữ với tôi làm gì…
Nhìn thấy bộ dáng vừa nhát gan vừa phiền phức của cô, Tư Mộ Bạch tửc giận cũng khồng thế hiện ra, buông cằm cô ra, véo khuôn mặt thanh tú của cô gái như yêu tinh.
“Nghe lời, sau này có cơ hội tôi sẽ giải thích cho em. Nhưng đừng nói với Vân Thanh một câu nào.’’ Tư Mộ Bạch dịu giọng lại, nói thêm “Đây là vì đề tốt cho Vân Thanh.”
Mặc dù Tư Mộ Bạch rất khốn nạn, nhưng anh rất ít khi lừa cô.
Chung Li không hiểu, vẫn là gật đầu “…ừm.”
Tư Mộ Bạch hài lòng xoa đầu cô, nhận ra thái độ cùa anh vừa rồi cỏ chút hung dữ, thế nên tùy ý khoe khoang “Gặp nguy hiểm em biết gửi tin nhắn cho tồi nhờ cứu giúp, cũng
coi như em có chút đầu óc.”
“ ” Chung Li cười haha một tiếng, trợn mắt nhìn anh “Tôi
gửi hàng loạt, may sao tôi gửi hàng loạt, anh không anh như Hoắc Cảnh Thâm đâu.”
Tư Mộ Bạch
vẫn là nên trói lại đánh một trận mới được.
Sau khi cúp điện thoại của Chung Li, Vân Thanh lại ngã xuống giường và nằm một lúc.
Cô cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê, nhưng vẫn không thể nhớ bất cứ điều gì.
Vân Thanh dứt khoát từ bỏ.
Bò dậy từ trên giường, Vân Thanh định đi tìm Hoắc Cảnh Thâm.
Vừa mở cửa, liền nhìn thấy hai vệ sĩ quen thuộc đứng gác cửa.
“Phu nhân, cồ tỉnh rồi.” Hai vệ sĩ cung kính khách sáo.
Vân Thanh thậm chí có thề cảm thấy mỗi cơ bắp của cả hai
đều căng lên khi cô đến gần.
….Như thẻ rất sợ cô.
Chắc là Hoắc Cảnh Thâm dọa nạt đến nỗi sợ cả cô….
Vân Thanh cảm thấy tốt hơn hết là nên tạo cho mình một hình ảnh dịu dàng và thân thiện.
Cô đưa tay vỗ vai một người trong số họ “Đừng căng thẳng, tồi chì muốn hỏi…”
Cô còn chưa kịp nói ra câu ‘Hoắc Cảnh Thâm đâu’, vệ sĩ trước mặt đã quỳ đầu gối “Bụp” một tiếng.
“Phu nhân có việc gì hãy trực tiếp sai bảo!”
Ngụ ý là không cần động tay động chân…
Vân Thanh “ ”
Điên rồi sao?
Cô im lặng một lúc, sau đó mệt mỏi hỏi “Hoắc Cảnh Thâm đâu?”